Con Rể Quyền Quý

Chương 1769:




Chương 1769:

Sau khi người trên boong thuyền đã đi hết thì lúc này Trương Thác mới nhét hai tay vào trong túi áo rồi lục tục đi lên trên đảo. Anh không mang theo bất kỳ đồ vật nào cả, cho dù là vật tư hay là vũ khí.

Đảo huấn luyện được bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc, cho dù là lúc du thuyền cập bến đứng ở trên boong thuyền quan sát thì cũng không thể nào thấy được tình hình thực tế ở trên đảo. Vào khoảnh khắc bước lên trên đảo mới có thể nhìn thấy rõ được cửa vào trông như thế nào.

Sau khi Trương Thác lên đảo, phía sau du thuyền phát ra một loạt tiếng còi hơi rồi sau đó chiếc thuyền chậm rãi rời khỏi đảo.

Trương Thác hít thở thật sâu một cái. Vào ngay lúc này dường như anh lại quay trở lại rất nhiều năm về trước, đó là lân đầu tiên anh bước lên đảo huấn luyện này. Đó cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận được mình lại cận kề cái chết đến như thế.

Đường tiến vào đảo huấn luyện là một cái thung lũng dài đến một kilomet, hai bên vách núi phải cao đến cả trăm mét giống như dao găm vậy, vốn dĩ không thể nào leo lên trên đó được. Muốn vào trong đảo thì chỉ có một cách là đi qua thung lũng dài một kilomet này thôi.

Ở ngay lối vào thung lũng có một cái cửa đá, trên cái cửa đá đó không biết bị người ta khắc xuống hai chữ, dưới sự ăn mòn của gió sương và thời gian, dường như mọi người vẫn có thể loáng thoáng thấy được hai chữ này.

“Sống chết”

Trương Thác nhẩm đi nhẩm lại hai chữ được khắc trên cửa đá này ở trong miệng. Bước vào trong cánh cửa này, một bước sống một bước chết.

Vào khoảnh khắc Trương Thác bước qua cửa đá này anh đã hoàn toàn đi vào trong phạm vi của thung lũng, sương mù trước mắt dày đặc khiến cho tầm nhìn bị hạn chế chưa đến mười mét. Cho dù có người ẩn mình cách đó mười mét trong màn sương mù dày đặc này để đánh lén thì bạn cũng không thể nào phát hiện ra được.

Khi Trương Thác đi vào trong thung lũng được khoảng hai mươi mét thì đột nhiên có một âm thanh xé gió vang lên ngay phía sau anh.

Trương Thác khế mỉm cười rồi nói: “Người mang theo cung tên đi lên đảo này theo thứ tự lần lượt là người thứ bốn và người thứ sáu trăm hai mươi bảy. Xem ra anh đã thống kê hết ra tất cả những người lên đảo lần này rồi đoán ra được tôi sẽ là người cuối cùng đi lên đảo phải không?”

Trương Thác vừa nói vừa giơ tay thoải mái bắt lấy mũi tên nhọn có tẩm thuốc độc. Mũi tên nhọn đó cách mắt của Trương Thác không đến hai centimet.

Lúc ở trên boong thuyền Trương Thác không chỉ quan sát Hàn Như Ôn và Đường Dực mà anh còn đồng thời cũng chú ý đến từng người một đi lên trên đảo. Thậm chí anh còn nhớ rất rõ đặc trưng của hầu hết mọi người ở đó và trình tự đi lên trên đảo của họ nữa.

“Xem ra anh rất tự tin vào bản thân mình nhỉ?” Có một giọng nói vang lên trong màn sương mù dày đặc, không thể phải phân biệt được là trái hay phải.

Người đang nói chuyện tuy không biểu hiện ra ngoài điều gì nhưng trong lòng anh ta cũng rất ngạc nhiên. Anh ta đã lựa chọn thời cơ tốt nhất dùng mũi tên này để đánh lén nhưng lại bị đối phương dễ dàng tóm lấy được như vậy, hơn nữa đối phương còn nói rõ ra số thứ tự đi lên đảo của anh ta.

Là một người thống kê hết toàn bộ số lượng người huấn luyện thế nên người này hiểu rất rõ số lượng thống kê quan trọng đến nhường nào. Hơn nữa Trương Thác còn nhớ rất rõ số thứ tự của từng người, rốt cuộc là người này đáng sợ đến mức nào, đây tuyệt đối chính là sự tồn tại của cấp bậc quái vật.

“Anh cũng đã sợ rồi, tôi tự tin hay không tự tin thì có còn quan trọng nữa hay không?” Trương Thác khẽ mỉm cười sau đó anh vung tay lên mũi tên nhọn bị anh bắt được ở trong tay đột nhiên lao thẳng vào trong màn sương mù dày đặc.

Lần này Trương Thác đã thay hình đổi dạng rồi. Anh tham gia huấn luyện ma quỷ không phải là để giết người chỉ muốn bảo vệ thay người khác mà thôi. Nhưng nếu như có người chủ động chọc vào anh thì với tính cách vốn có của mình thì anh không thể không làm gì được.

Từ khi Trương Thác bước chân vào con đường này đến nay, anh chưa từng nương tay với kẻ địch của mình bao giờ cả, một lần cũng sẽ không.

Mũi tên bén nhọn xé sương mù lao thẳng về một hướng, tốc độ kia con nhanh hơn lúc trước mấy phần nữa.

Người trốn ở trong màn sương mù dày đặc chỉ nghe thấy một tiếng ‘vèơ’ sau đó mũi tên sắc nhọn tẩm thuốc độc hiện ngay trước mặt của anh ta, vẻ mặt của người này thay đổi trong chớp mắt, anh ta muốn tránh khỏi nhưng cũng không còn kịp nữa rồi. Mũi tên sắc nhọn này đâm xuyên qua ấn đường của anh ta để lại một vết máu còn anh ta thì ngã lăn trên mặt đất.

Từ đầu đến cuối người này không hề thấy rõ dáng vẻ của Trương Thác, anh cũng không nhìn thấy rõ anh ta nhưng cứ như thế anh ta bị giết trong tay anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.