Con Rể Quyền Quý

Chương 1758:




Chương 1758:

Trương Thác nhất thời không nói nên lời, quả nhiên, phụ nữ đối với những chuyện như thế này, cho dù là bao nhiêu tuổi, mặc hay không cũng không quan trọng, nhưng nhất định phải xem thử một chút! Lần trước đưa vật tư, đã có cả ngàn bộ quần áo mới, nhưng khi chị Po nghe đến chữ quần áo mới, mắt vẫn sáng lên.

“Mau lên, dạy chị cách sử dụng đi!” Chị Po vội vàng cầm điện thoại di động đến trước mặt Trương Thác.

Những người còn lại cũng vây quanh anh.

Những người này mặc dù tuổi tác đều không nhỏ nhưng ai cũng có năng lực rất mạnh, nhiều năm trước đều là anh hùng với học lực cực kỳ mạnh mẽ, ở trong nhà giam này tẻ nhạt này lâu như vậy, mỗi khi có cái gì mới đều có thể nhanh chóng tiếp thu.

Chỉ trong nửa giờ, Trương Thác đã nói hầu hết các chức năng của Internet cho họ, dặn họ nếu có gì không hiểu có thể hỏi bác Độ, một khi họ học hỏi bác Độ, Trương Thác sẽ không còn gì để dạy cho họ nữa.

“Các bậc tiền bối, tôi đã tạo một tài khoản cộng đồng cho mọi người. Tiền trong đó tiêu mãi cũng không hết. Mọi người muốn mua gì thì mua. Vài ngày nữa, một trạm phát điện mới sẽ được xây dựng. Tôi sẽ nhờ người chuyển cột điện tới, nhân tiện sẽ đính kèm theo một bản vẽ thiết kế, lúc đó mọi người có thể chuyển hướng dòng trong cột điện về phòng mọi người, để bạn có thể nằm trên giường nghịch điện thoại. Một khi đã thực hiện được điểm ấy, các vị tiền bối, không quá lời khi nói rằng mọi người gần như đã có được cuộc sống của hầu hết mọi người ở bên ngoài rồi, ha ha”

Cuối cùng, Trương Thác không nhịn được, nói đùa.

Nghe Trương Thác nói, hầu hết mọi người đều tỏ ra rất vui mừng, có thể hiểu được mọi thứ về thế giới bên ngoài, đối với họ, sống lâu như vậy nhưng vẫn không được không nhìn sự thay đổi của thế giới bên ngoài là một điều rất day dứt, sự tò mò trong lòng họ, sự cô đơn trong lòng họ càng khiến người ta khó có thể chịu đựng hơn.

Người đàn ông thấp bé liếc nhìn anh một cái: “Thác, cậu tốn nhiều công sức như vậy là bởi vì khó có thể mở ra cái nhà giam địa ngục này ra trong thời gian ngắn”

Khi người đàn ông thấp bé kia nói xong, những giọng nói vui vẻ vẫn còn vang lên ở bên cạnh lập tức biến mất.

Mọi người đều nhìn Trương Thác.

Trương Thác gật đầu: “Các vị tiền bối, lần này tôi ta tới đây. Một là vì muốn cho mọi người một số thứ, hai là để nói cho mọi người biết một tin này. Tôi đã tiến vào Hội Thần Ẩn, đồng thời đảm nhiệm chức vị lính canh ngục trong nhà giam địa ngục này, với tin tức tôi chiếm được, dù cho là hội trưởng Hội Thần Ẩn đương nhiệm cũng không có cách nào mở nhà giam này ra được. Để mở cửa chính của nhà giam cần có bốn chiếc chìa khóa, nằm trong tay bốn thế lực lớn, Hội Thần Ẩn có một chiếc, thị tộc có một chiếc, hai chiếc khác thuộc về thế giới thần thánh và Phản Tổ Minh. Chỉ khi có được bốn chiếc chìa khóa đó mới có thể mở được cửa của nhà giam này: Trương Thác nói tất cả sự thật lấy được từ giáo chủ Deondre cho họ biết.

“Cậu đang nói cái gì vậy! Phản Tổ Minh ư!” Vẻ mặt của chị Po thay đổi: “Tổ chức đó không phải đã bị tiêu diệt từ lâu rồi sao! Sao có thể còn tồn tại được chứ”

“Quả thực là nó vẫn còn tồn tại” Trương Thác gật đầu.

Trương Thác chú ý, khi nhắc tới ba chữ Phản Tổ Minh, nắm tay của chị Po năm chặt hơn, từ trong ánh mắt của chị Po tỏ ra một luồng khí độc ác.

Người đàn ông thấp bé vỗ vai Trương Thác: “Khi đó giữa chị Po và Phản Tổ Minh có một mối thù không đội trời chung, nếu như cậu ở trên đó mà gặp phải người của Phản Tổ Minh thì chém mấy cái đầu rồi đưa tới đây để chị Po bớt giận”

“Yên tâm, những chuyện Phản Tổ Minh đã làm khiến ai ai cũng căm phẫn. Nếu có cơ hội, đương nhiên tôi sẽ phải chém mấy cái đầu của bọn họ” Trương Thác gật gật đầu, Thí nghiệm dung hợp gen của Phản Tổ Minh khiến anh cảm thấy vô cùng chán ghét và buồn nôn.

Huyền Thiên Lân nói: “Thác, những gì cậu nói chúng tôi đã sớm đoán ra được rồi, vốn dĩ nhà giam địa ngục này đã sâu không lường được, cấm chỉ từ bên trên càng thêm phức tạp.

Nếu chỉ có Hội Thần Ẩn biết, thì cũng sẽ không bị cấm đoán đến mức này, cậu đã cho chúng tôi rất nhiều bất ngờ rồi. Nếu không có cậu, chúng tôi thậm chí còn không thể nhìn thấy những ngôi nhà bên ngoài có dáng vẻ như thế nào. Cậu không cần phải một mình nỗ lực tìm cách giải cứu chúng tôi. Chúng tôi đã truyền bản lĩnh của mình cho cậu, chỉ hy vọng cậu có thể kế thừa ý chí của chúng tôi, tiếp tục trưởng thành hơn nữa, Hãy luôn nhớ kỹ rằng, tuyệt đối không bao giờ được nghĩ rằng mình đã đủ mạnh”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.