Con Rể Quyền Quý

Chương 1742:




Chương 1742:

Thị trấn nhỏ này bốn bề đều xanh biếc, có một dòng sông nhỏ chảy ngang qua thị trấn, chỉ nhìn thôi sẽ không thấy được điểm kết thúc của dòng sông. Kiến trúc của thị trấn nhỏ này giống y như kiến trúc được khắc hoạ trong truyển cổ tích Grimm. Kiến trúc phối hợp với màu xanh biếc của đất trời, với dòng nước chảy của con sông nhỏ làm cho người ta như được sống trong thế giới cổ tích.

Những người dân ở đây ăn mặc rất chất phác, hiền hậu và bần nông đi qua đi lại, họ cười cười nói nói với nhau. Những người ở đây nói giọng địa phương, khuôn mặt tràn đầy vẻ tươi cười.

“Anh, chúng ta gọi nơi này là thị trấn dừng chân. Trước kia máy bay không phổ biến như ngày nay, những người ra vào hội Thần Ẩn đều sẽ nghỉ chân ở đây, dần dần, cũng trở thành một truyền thống. Hầu hết tất cả mọi người ra vào hội đều sẽ chọn nơi này để nghỉ chân một chút” Đường Dực giải thích cho Trương Thác: “Có rất nhiều người ấn tượng và yêu mến vùng đất này, sau khi rời khỏi hội Thần Ẩn đã chọn thị trấn nhỏ này để định cư. Vì vậy nên anh đừng nghĩ đây là một thị trấn nhỏ mờ nhạt giữa thế giới, ở thị trấn này có rất nhiều cao thủ đang sinh sống đấy”

Trương Thác gật đầu: “Anh đã nhìn ra rồi” Trong số mấy người nông dân có vẻ vô lo vô nghĩ vừa mới đi qua có một người luôn hướng mắt nhìn về Trương Thác, ánh mắt lúc tỏ lúc mờ và không ngừng đánh giá, suy xét về Trương Thác.

Và hơi thở của người đó cũng rất khác lạ, không giống với người bình thường.

“Đi thôi anh, ở đây hội tụ mấy tên người đầu bếp, bây giờ anh em mình cứ phải đi đánh chén một bữa thật no nê đã, ha ha ha!” Đường Dực phấn khích chạy thẳng vào thị trấn. Như một thói quen, anh chạy thẳng vào một quán ăn.

Thị trấn nhỏ này thỉnh thoảng sẽ có một cái cầu nhỏ nối từ nơi này đến nơi khác. Mỗi một nơi chỉ cần nhìn qua thôi cũng là cảnh đẹp, có thể nói rằng không thể tìm ra được một góc chết nào ở nơi đây.

Trương Thác không chạy một mạch theo Đường Dực mà đi từ từ chậm rãi giữa thị trấn nhỏ, quan sát và nhìn nhận tất cả một cách tinh tế nơi mà có thể khiến cho hội Thần Ẩn chọn làm nơi đặt chân. Đương nhiên Trương Thác không nghĩ nơi này đơn giản như Đường Dực nói, anh không nghĩ mọi người chọn nơi này chỉ do thói quen.

Đã từng làm việc với nhau nửa tháng tỏng phòng thí nghiệm, Trương Thác phát hiện ra rằng Đường Dực là một người rất lỗ mãng, không có một chút mưu trí gì hết. Kiểu người như cậu ta nếu như không được anh che chở thì e rằng sống trong hội Thần Ẩn còn không bằng ở trong phòng thí nghiệm và tiếp súc với những đồ vật thí nghiệm. Xét trên nhiều phương diện thì con người vẫn đáng sợ hơn nhiều so với những đồ vật trong phong thí nghiệm.

Trong một quán ăn đơn giản chỉ có ít ỏi vài người.

Lúc mà Trương Thác vừa mới đi vào đến nơi thì Đường Dực đã chọn xong bàn và ngồi yên vị ở đó rồi.

Đây là một chiếc bàn rất lớn nằm ở chỗ cửa sổ của quán ăn.

“Anh, anh mau đến đây, em đã gọi xong hết đồ ăn rồi!”

Đường Dực nhìn thấy Trương Thác đi tới thì không khỏi vui mừng phấn khích vẫy tay gọi anh.

Trương Thác đến bên cạnh bàn ăn và ngồi xuống. Rất nhanh sau đó, anh đã thấy người ta bưng lên một mâm đầy đồ ăn.

Đường Dực đã ở đây hơn một năm, thực sự đã bị biến thành kẻ tham ăn rồi. Cậu ta vừa mới nhìn thấy những món ăn ngon ánh mắt liền loé sáng lên và nói: “Anh, em ăn trước nhé!”

Đường Dực vừa mới dứt lời thì cầm một cái đùi gà lên rồi cho thẳng vào trong miệng, dáng vẻ ngấu nghiến ăn như chết đói, thực sự khiến người ta phải nghi ngờ không biết cậu ta có phải là ma đói đầu thai chuyển kiếp hay không.

Trương Thác cũng không khách sáo, sống trong phòng thí nghiệm nửa tháng làm cho Trương Thác cũng rất nhớ và muốn thưởng thức những món ăn ngon. Hai người bắt đầu ăn sạch những món ăn bay trên bàn.

Nửa tiếng sau, cả một bàn đầy đồ ăn đã được hai người ăn hết sạch sành sanh, Đường Dực rót cho anh và Trương Thác mỗi người một chén rượu Resmy Martin và nói: “Anh, cái mạng này của em ít nhiều gì thì cũng là do anh lấy lại được, chén rượu này em kính anh. Nếu như không có anh thì em đã bị Tùng Lâm Vương ăn thịt rồi. Ngày đó em từ cõi chết trở về cũng là nhờ có anh xuất hiện, nếu không có anh thì em đã sớm bị ăn thịt, đến hài cốt cũng không còn rồi.

Trương Thác lắc đầu nói: “Nếu cậu đã gọi tôi một tiếng anh rồi thì không cần phải khách sáo như vậy đâu”

“Ha ha ha! Trương Thác, đúng là một thủ đoạn không †ồi” Tiếng cười của một người phụ nữ đột nhiên vang lên trong quán ăn, đây là một thực khách ngồi ở góc của quán ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.