Con Rể Quyền Quý

Chương 1725:




Chương 1725:

Trương Thác đang nhắm mắt ngồi đó, bỗng nhiên mở hai mắt ra.

“Đang chờ mày đói!”

Cả người Trương Thác từ trên mặt đất phóng lên, đưa tay đánh thẳng về phía bóng đen.

Khóe miệng của Đường Dực còn mang theo máu tươi, cũng cười lạnh một tiếng, đánh ra một luồng lốc xoáy.

Hai người Trương Thác và Đường Dực một trước một sau kẹp chặt bóng đen, làm cho bóng đen không có nơi nào để trốn thoát.

Bóng đen phát ra một tiếng thét vô cùng chói tai, nhìn về phía Trương Thác.

Lúc này Trương Thác mới có thể thấy rõ cái bóng đen này chính là một con khỉ lông đen toàn thân, chẳng qua là diệ mạo của nó so với khỉ càng thêm đáng sợ hơn, sau khi nó mở miệng, có thể nhìn trong rõ miệng nó mọc răng nanh dày đặc, vô cùng bén nhọn.

Đồng thời Trương Thác cũng chú ý tới ở sau lưng của con Hắc Hầu này có một vết thương rất sâu, có thể nhìn thấy xương cốt bên trong, hẳn là bị vũ khí sắt bén gì đó tạo thành, ẩn dưới lớp lông, nếu không nhìn kỹ thật đúng là không thể nào thấy được.

Sau khi phát hiện ra vết thương này, Trương Thác cũng không sinh ra tâm địa thánh mẫu gì, nhìn chằm chằm vào vết thương ở sau lưng của con Hắc Hầu này, lập tức bắt đầu tấn công.

Hắc Hầu giống như là đã ý thức được cái gì đó, lập tức bỏ qua động tác đang tập kích về phía Đường Dực, xoay người mở miệng hướng về phía Trương Huyền, nhảy lên đánh tới, lúc này hai mắt con Hắc Hầu cũng trở nên đỏ tươi.

Ngay lúc Trương Thác cho rằng con Hắc Hầu này muốn tung ra đại chiêu gì đó thì nó lại mạnh mẽ xoay người giữa n không trung, hướng về lối ra của phòng nghỉ mà bỏ chạy.

Tốc độ của con Hắc Hầu lúc này đã bộc phát ra, ngay cả Trương Thác cũng không kịp nhìn rõ, chứ đừng nói gì đến Đường Dực, Đường Dực còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã phát hiện trước mắt đã không còn gì nữa.

“Đuổi theo!” Trương Thác không chịu buông tha cho nó.

Với tốc độ vừa rồi con Hắc Hầu đã bộc phát ra mà nói thì thực lực của nó tuyệt đối là cực kỳ khủng bố, bây giờ lại chạy trốn nhanh như vậy, Trương Thác suy đoán, khả năng rất lớn là bởi vì vết thương ở sau lưng của nó.

Những vật thể thí nghiệm này tích lũy kinh nghiệm thông qua việc căn xé lẫn nhau để hấp thụ tiến hóa di truyền, con Hắc Hầu này ẩn núp ở trong phòng thí nghiệm, hiển nhiên là đang chờ đợi thời cơ, vừa rồi khí cơ của Đường Dực chỉ mới hơi yếu đi một chút mà nó đã nhịn không được muốn động thủ.

Trương Thác nhanh chóng đuổi theo ra bên ngoài phòng nghỉ, kết quả chỉ vừa chạy ra ngoài thì đã nhìn thấy con Hắc Hầu đang xụi lơ trên mặt đất, hai móng vuốt sắc bén ở phía trước đâm chặt vào mặt đất, cực kỳ gian nan bò về phía trước, vết thương trên lưng của Hắc Hầu nhìn qua rất kinh khủng.

Trương Huyền cười ra tiếng, xem ra con Hắc Hầu này đã sắp đến gần với hoàn cảnh dầu hết đèn tắt rồi, động tác vừa rồi đã hoàn toàn làm tổn thương nó.

Trương Thác đi về phía con Hắc Hầu, tức giận tỏa ra khắp toàn thân, cho dù hiện tại biểu hiện của con Hắc Hầu rất thảm hại nhưng Trương Thác cũng không dám tùy ý thả lỏng cảnh giác.

Trương Thác đi đến bên cạnh con Hắc Hầu, một chân giẫm lên lưng nó, nặng nề đạp vào vết thương sau lưng của con Hắc Hầu.

“Gừm!” Cả nhà tải app truyện hola về đọc tiếp nhiều nhé!

Giờ phút này con Hắc Hầu lại phát ra một tiếng gầm gừ như mãnh thú, ngay sau đó liền thấy một hư ảnh Hắc Hầu khổng lồ đột nhiên hình thành, nhào thẳng về phía Trương Thác.

Hư ảnh Hắc Hầu cao chừng ba mét, sắc mặt hung tàn, nếu muốn trực tiếp đem Trương Thác xé nát cũng rất bình thường.

“Hừ, ngoài mạnh trong yếu!” Trương Thác hừ lạnh một tiếng, tiện tay vung ra một quyền.

Hư ảnh Hắc Hầu cuồng bạo, nhận một quyền này của Trương Thác lập tức tiêu tán.

“Thì ra đã có năng lực hóa hình rồi, hơn nữa thiên phú của mày quả thật là đủ để trở thành bá chủ một phương, nếu mày đang ở thời kỳ hưng thịnh thì tao thấy mày thật sự có thể chạy trốn được, nhưng mà với bộ dạng hiện tại của mày chỉ sợ đã dầu hết đèn tắt rồi đúng không” Trương Thác ngồi xổm xuống, nắm lấy đầu con Hắc Hầu, dùng một tay xách Hắc Hầu lên: “Nếu không phải mày thật sự không chống đỡ nổi nữa, cũng không dễ dàng động thủ với hai chúng tao, tao thật sự đang nghỉ ngờ đây có lẽ chỉ là một món đồ chơi gì đó đấy, có bá chủ sống làm nghiên cứu cho tao, vận khí của tao quả thật cũng không tệ đâu.”

Hắc Hầu hiển nhiên là nghe không hiểu Trương Thác đang nói cái gì, sau khi bị Trương Thác nắm vào trong tay, vẫn luôn một mực nhe răng nhếch miệng.

“Đường Dực, cậu đến nhìn xem, nó là giống gì?” Trương Thác phất phất tay với Đường Dực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.