Con Rể Quyền Quý

Chương 1723:




Chương 1723:

“Điên rồ! Một đám mất trí! Kẻ điên!” Ánh mắt của Trương Thác có một chút đình trệ, trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn, Hồi Tuấn Minh chế tạo ra những con quái vật này sau đó cố ý để cho bọn chúng căn xé lẫn nhau, hấp thu gen của nhau, với mục đích chính là để cho những con quái vật này tiến hóa, bọn họ muốn thay đổi vận mệnh của cả thế giới, bọn họ thật sự điên rồi!

“Anh, trong này rốt cuộc là viết cái gì vậy!” Đường Dực đứng ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của Trương Thác biến hóa, vội vàng gãi tai, cậu ta ở chỗ này lâu như vậy rồi, sự tò mò và nghỉ hoặc ở trong lòng quá nhiều.

“Không đúng!” Trương Thác đột nhiên giật mình, mạnh mẽ quay người lại, nắm lấy bả vai của Đường Dực, vẻ mặt lo lắng nói: “Cậu đã từng nói có một phòng giám sát có thể nhìn thấy cả thế giới nhỏ này, nó ở đâu, mau dẫn tôi đi!”

“ồ, được rồi” Đường Dực thấy Trương Thác nóng nảy như vậy, cũng không hề tỏ ra nghỉ ngờ anh, lập tức dẫn theo Trương Thác quay đầu chạy lên cầu thang: “Anh, phòng thí nghiệm này có tổng cộng ba tầng, nhưng lại có một cái tháp quan sát nối thẳng đến đỉnh của cái thế giới nhỏ này”

Ở trung tâm phòng nghỉ trên tầng ba của phòng thí nghiệm, Trương Thác nhìn thấy có một cái cầu thang xoắn ốc dẫn thẳng lên trên.

“Anh, bên kia vốn có thang máy, nhưng mà dây thang máy đã bị đứt, chỉ có thể leo cầu thang bộ.”

“Đi, đi lên đó” Trương Thác không hề do dự, đi theo cầu thang xoắn ốc trèo lên trên.

Cũng may ở giữa cầu thang này được thiết kế dạng rỗng, nhìn từ phía dưới lên có thể nhìn thấy tầng trên cùng, Trương Thác dứt khoát nhảy bật lên, nhanh chóng đi tới tầng trên cùng.

Trên tầng cao nhất này có một cái tháp quan sát được bao quanh bởi mặt kính, và có hàng chục cái màn hình được đặt ở đây, một số màn hình đã tối đen, rất dễ nhận thấy là các camera đó đã bị phá hủy, hầu hết các màn hình còn lại thì đều hoạt động tốt.

Trong màn hình video, Trương Thác nhìn thấy một khu vực hồ nước rộng lớn, mặt hồ rất tĩnh lặng, đột nhiên có một con chim to bằng một người từ trên trời bay đến lướt ngang qua mặt hồ, nước hồ bình lặng lập tức bắn tung tóe, một con cá lớn dài ba mét nhảy lên khỏi hồ, trên người con cá lớn còn có một đôi cánh, chính là bộ dáng của cá Trạng Nguyên được ghi lại trong phòng thí nghiệm ở tầng một.

Cá Trạng Nguyên mở ra cái miệng lớn, chỉ một ngụm đã có thể nuốt chửng được con chim lớn đang bay qua, sau đó liền lặn xuống nước.

Nước hồ rất nhanh đã trở lại trạng thái êm ả không gợn sóng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng rất nhanh phía trên mặt hồ đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Sang một màn hình khác, bên trong là một tảng núi đá, trên núi đá có một con tinh tinh đang quay lưng lại với camera, đột nhiên nó xoay người lại, vậy mà lại lộ ra một khuôn mặt của con người!

“Anh, theo như những gì mà tôi quan sát trong khoảng thời gian này, con tỉnh tỉnh này, còn có cá trong hồ, và con này, con này, con này nữa” Đường Dực chỉ liên tục mấy con vật trên màn hình: “Tất cả đều là bá chủ một phương, ở trong khu vực của chúng sẽ không có sinh vật nào khác dám tùy ý tới gần, hơn nữa giữa chúng hình như cũng rất kiêng ky lẫn nhau, phân biệt ranh giới khu vực chiếm cứ của thế giới nhỏ này”

Trương Thác gật gật đầu, đi đến bên cạnh tháp quan sát, nhìn xuyên thấu qua thủy tinh khổng lồ anh thấy được rất rõ ràng, toàn bộ khung cảnh của thế giới nhỏ này rốt cuộc là có khung cảnh như thế nào!

Phóng tâm mắt nhìn qua, nơi này núi xuyên sông, nhìn không thấy điểm kết thúc, bọn họ đứng ở cái đài quan sát này hẳn là chỉ đang nằm ở vùng rìa của thế giới nhỏ này, dị thú ở đây cũng không phải là rất nhiều, nhưng lại có một thân hình cực kỳ to lớn, cho dù cách xa hàng trăm mét thì Trương Thác cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng!

Một cái nhìn thoáng qua đã làm cho Trương Thác có cảm giác giống như khung cảnh hoang dã được bố trí trong các bộ phim tiên hiệp vậy.

“Anh, anh vội vàng muốn tới nơi này như vậy rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Đường Dực nhịn không được hỏi.

Trương Thác nhìn chằm chằm Đường Dực: “Tôi hỏi cậu, cậu ở đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa từng có một con dị thú nào tới đây để tấn công cậu hay sao?”

“Chưa có” Đường Dực lắc đầu: “Vẫn chưa có một con dị thú nào tiến vào phòng thí nghiệm này, nhưng mà ở tầng âm thì lại có rất nhiều con mai phục ở đó, nhưng chúng nó sẽ không làm loạn”

“Điều này không đúng” Trương Thác lắc đầu: “Vừa rồi ở trong cuốn nhật ký kia có viết rất rõ ràng, bày tỏ là những con dị thú này có khát vọng rất mãnh liệt đối với gen của cơ thể con người, những con dị thú kia đã trải qua tiến hóa nên sẽ luôn có khứu giác vô cùng nhạy cảm với con người. Cậu ở lại chỗ này, đây không phải là địa bàn của bá chủ, cũng không có thủ đoạn phòng ngự gì, nhưng tại sao cậu lại có thể sống sót được lâu như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.