Con Rể Quyền Quý

Chương 1710:




Chương 1710:

Nhưng trong thành phố này, trước mặt Trương Thác là một bức tường cao được nối giữa trời và đất. Trong mắt của mọi người thì bên trong bức tường là gia đình họ, bên ngoài bức tường là kẻ thù, là người ngoài hành tinh đến xâm lược họ.

Andre đứng trước bức tường nói: “Khoảng tám năm trước, chúng tôi phát hiện ra một khoảng trống nằm ở trung tâm sau khi lớp vỏ trái đất di chuyển, khi chúng ta mở một con đường trống sẽ gặp phải vô số đối tượng thí nghiệm còn sót lại của hồi minh tuấn. Từ ngày đó, trận chiến bắt đầu, những người sống ở đây qua nhiều thế hệ đều có một lượng linh khí vừa phải, ở đây chuyện luyện tập là việc quan trọng, nhưng bởi vì tư chất khác nhau vậy nên số lượng cao thủ ngự khí cũng không nhiều. Hiện tại chúng ta đang ở thế giới nhỏ vậy nên nếu tính toán thì cũng chỉ có hơn sáu mươi cao thủ ngự khí, trong đó có ba người đã đạt đến cảnh giới hóa hình, còn cảnh giới ngưng khí một người cũng không có.”

“Anh không cần phải ngạc nhiên” Andre lắc đầu nói: “Con số này nghe thì có vẻ nhiều nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, anh phải biết rằng những người sống ở đây đã đã bị ảnh hưởng ngay từ khi họ mới sinh ra, bọn họ đối với linh khí là cực kỳ nhạy cảm và từ lúc nhỏ đã luyện tập, trên con đường bọn họ luyện tập luôn có dấu chân của người xưa để lại, cho như như vậy nhưng dân số của họ là sáu mươi ngàn người vậy mà chỉ có mấy chục người đạt được cảnh giới ngự khí thì thật sự quá nhỏ bé”

Andre nói xong, lại nhìn chăm chăm Trương Thác: “Tôi nghe nói, anh ở nhà chúc đại hải, gia tộc thứ ba của đại tỏa tiêu, thực lực của anh chắc đã gần đạt đến cảnh giới ngưng khí rồi đúng không?”

Andre cũng không biết thực lực thật sự của Trương Thác, anh ta chỉ có thể ước chừng như vậy.

Trương Thác cười không nói.

Andre thở dài nói: “Anh cũng chỉ mới hai mươi tuổi vậy mà đã tự mình tìm tòi đạt đến giai đoạn hóa hình, không đến nửa năm nữa với thiên phú của anh thì có thể đạt đến cảnh giới ngưng khí, đây cũng là chuyện dễ hiểu”

“Được rồi, đại nhân Andre” Ma Y đột nhiên nói: “Tôi nghĩ mục đích hôm nay của cậu không phải là để nói những lời này đâu nhỉ, cũng không phải là chương trình tiết mục gì”

“Bà lo lắng quá rồi” Andre cười nói: “Chẳng qua là tôi nhìn người tài giỏi nên có chút xúc động mà thôi, Trương Thác là người của Hội Thần Ẩn là quản ngục được chỉ định của tôi, làm sao tôi có thể ở trước mặt Trương Thác ra vẻ bi thảm, nói nhiều chuyện như vậy cũng chỉ để cho anh hiểu thêm về Hội Thần Ẩn mà thôi”

Vẻ mặt của Trương Thác vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng anh cũng không nghĩ tới Andre đang tỏ vẻ đáng thương.

Andre mặc dù nói những chuyện không vui, nhưng trên thực tế anh ta muốn biểu đạt suy nghĩ của anh ta với trương Thác.

Trong một thế giới nhỏ bé, dân số mấy chục nghìn người và mọi người ở đây đều tu hành, đây chính là sức mạnh của Hội Thần Ẩn! Anh ta nói những chuyện này để nói với Trương Thác có ý nghĩa rằng, tuy bọn họ kiêng kị mười tám tầng địa ngục nhưng với thực lực của bọn họ thì cũng không phải không thể chống lại, người chỉ cần tài giỏi hơn một chút thì Hội Thần Ẩn sẽ ngày càng lớn mạnh.

Ở trước mặt mọi người bức tường đá rộng mở nối trời và đất, có hai người bước tới, mặc áo choàng đỏ, khuôn mặt được giấu dưới lớp áo choàng không nhìn rõ.

Lúc nhìn thấy hai người này, Trương Thác liền ngửi thấy một luồng khí nguy hiểm, hai người đều là cường giả không yếu hơn người áo trắng, nhất định đã đạt đến cảnh giới ngưng khít Hôm nay, Andre đến đây để thể hiện cơ bắp.

“Hai người, làm ơn mở cửa ra” Andre lấy một viên đá hình thoi từ thắt lưng của mình rồi đặt nó vào trong lòng bàn tay anh ta.

Hai người cảnh giới ngưng khí mắt nhìn khối hình thoi, không nói gì mà đi tới hai bên bức tường cách ba mươi mét, sau đó cùng nhau ngự khí, chưởng một chưởng thật mạnh trên tường đá, động tác hai người họ hoàn toàn giống nhau.

Khi lòng bàn tay chưởng vào bức tường đá, một luồng không khí vô hình từ bức tường đá thoát ra, ngay sau đó nghe thấy một âm thanh ầm ầm, bức tường nối giữa trời và đất trước mặt đột nhiên tách ra và từ từ di chuyển sang hai bên.

“Máy móc bên trong hoàn toàn dựa vào linh khí, chỉ có người đạt cảnh giới ngưng khí cùng nhau ra tay mới có thể làm cho bức tường đá mở ra, mỗi thế giới nhỏ của Hội Thần Ẩn đều hoạt động như vậy” Andre giải thích cho trương Thác, cũng làm cho anh biết rõ sự tình của hội thần ẩn.

Bức tường đá trước mặt cũng không có xuất hiện vết nứt lớn, chỉ có khoảng cách rộng ba mét vừa đủ cho hai người đàn ông trưởng thành đi ngang qua nhau, khi vết nứt này xuất hiện, một mùi máu cực kỳ nồng nặc từ phía bên kia bức tường tỏa ra.

“Trương Thác, trong thế giới nhỏ bé nơi thi thể thí nghiệm do Hồi Tuấn Minh lưu lại, chúng tôi gọi là… Luyện ngục”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.