Con Rể Quyền Quý

Chương 170: Lợi Hại




Chương 170 Lợi hại

Hai chiếc xe thể thao dừng ở điểm xuất phát trên đường đua, gần như cùng thời gian phát ra tiếng nổ vang, bánh xe xoay tròn dưới đất, khói đặc bốc lên, nhiệt độ tăng cao, đạt đến lực bám đường lớn nhất.

Một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo nóng bỏng giơ bảng đèn led đếm ngược, đứng ở vị trí trung tâm trước hai chiếc xe.

Con số trên bảng đèn led bắt đầu nhảy, trở thành bốn, mỗi một lần thay đổi, người xem xung quanh đều căng thẳng hơn một phần.

Ninh Nhất Chu khinh thường nhìn qua bên cạnh một cái, sau đó nhìn chằm chằm về phía trước.

Khi con số trên bảng đèn led đổi thành không, hai chiếc xe gần như cùng lúc bắn ra, sau hai giây GTR bắt đầu kéo giãn khoảng cách với Mercedes GT, sự chênh lệch tính năng của hai chiếc xe được thể hiện rõ ràng trên màn hình trực tiếp.

GTR hoàn toàn áp đảo Mercedes GT.

“Cậu Ninh thắng rồi, hoàn toàn không cần xem nữa, không nhắc tới kỹ thuật, chỉ về mặt thiết bị đã hoàn toàn bị áp đảo rồi”

“Đúng thế”

Chẳng mấy chốc, Trương Thác trên đường đua thẳng bị Ninh Nhất Chu bỏ xa khoảng năm mươi mét, trên đường đua chỉ có hai mươi mốt kilomet, trong hạng mục thi đấu giành giật từng giây này, năm mươi mét đã cực kỳ trí mạng rồi, huống hồ đây còn là mới bắt đầu, khúc cua liên tục ở phía sau sẽ khiến khoảng cách càng chênh lệch lớn hơn, xe đua từng được cải tạo đặc biệt, tính năng quẹo cũng càng tốt.

Khi nghênh đón khúc cua đầu tiên, Ninh Nhất Chu rẽ một đường cực kỳ đẹp, cho dù là tuyển thủ đua xe chuyên nghiệp đến xem thi đấu cũng không nhìn ra chút khuyết điểm, cũng không dám nói có thể làm tốt hơn Ninh Nhất Chu, anh ta thật sự rất quen thuộc với đường đua này.

Lại nhìn Trương Thác, khi quẹo cua cũng không sử dụng kỹ xảo đẹp, chỉ rẽ bánh lái như lúc

lái xe bình thường, để xe chạy vào khúc cua.

Một cái là kỹ xảo quẹo cua đẹp, một cái là quẹo cua không chút kỹ thuật, cao thấp đã quá rõ ràng rồi!

“Haiz, vốn còn cho rằng con rể của nhà họ Lâm có thể cho chúng ta bất ngờ gì đó, kết quả đây là can đảm để anh ta chấp nhận đua xe với cậu Ninh sao?”

“Một cái quẹo của đơn giản cũng không làm được, còn đua xe cái gì?

Giang Yến bên cạnh Lâm Ngữ Lam cũng thở dài: “Ngữ Lam, xem ra lần này chồng cô phải thua rồi, nhưng cũng bình thường thôi, chồng cô vốn không tiếp xúc với những mặt này, Ninh Nhất Cho thì thường xuyên đua xe”

Đinh Vân đứng bên cạnh vợ mình nhìn chiếc Mercedes GT màu đỏ trên trường đua, im lặng không nói gì, nhưng trong mắt anh ta lại loé lên ánh sáng khác thường.

Dịch Hải cũng nhìn chằm chằm chiếc Mercedes GT kia, trầm giọng nói: “Không đúng, mọi người nhìn đi, tốc độ chồng của Ngữ Lam quẹo cua không hề chậm hơn Ninh Nhất Chu, ngược lại còn nhanh hơn một chút nữa!”

Không chỉ có Dịch Hải phát hiện vấn đề này, ở một chỗ khác cũng có người nói thế.

“Vốn giữa hai chiếc xe cách nhau ít nhất năm mươi mét, bây giờ đã ngắn lại thành bốn mươi lăm mét rồi, hơn nữa mỗi lần quẹo cua, khoảng cách giữa hai chiếc xe sẽ ngắn lại rất nhiều.”

“Sao có khả năng đó được, anh ta hoàn toàn không biết kỹ xảo quẹo cua, sao có thể đuổi kịp cầu Ninh chứ!” Một chàng trai đứng ở chỗ cách mấy người Lâm Ngữ Lam không xa ngạc nhiên.

“Đây là một đạo lý rất đơn giản.” Đinh Vân vẫn mãi không nói gì chỉnh lại cổ áo của mình, hạ giọng nói: “Cái gọi là kỹ xảo quẹo cua chỉ là một kỹ xảo khoe khoang trên diện rộng mà thôi, tại sao phải sử dụng kỹ xảo quẹo cua? Nói thẳng ra là vì bánh sau mất khống chế mới dẫn đến động tác lách cua, ngay cả xe cũng mất khống chế rồi, tăng tốc thì có thể nhanh được đến đâu? Ninh Nhất Chu sử dụng kỹ thuật quẹo cua, xe của anh ta đã từng được cải tạo, vốn lúc quẹo cua tăng tốc hướng ngang có thể đạt đến 1.2G, nhưng bây giờ chỉ được 0.5G

mà thôi. Trương Thác không giống vậy, anh ta hoàn toàn phát huy độ tăng tốc hướng ngang của chiếc Mercedes GT này đến giới hạn cao nhất, gần 1G.

Lời của Đinh Văn hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, rất nhiều người đều biết thân phận ở rể của Đinh Vân, nhưng không ai ngờ anh ta còn hiểu đua xe, liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối, chẳng lẽ anh ta cũng là một cao thủ?

Ánh mắt Đinh Vân sâu thẳm, nhìn chằm chằm đường đua.

“Chát!”

Giang Yến vỗ một cái lên gáy Định Vân: “Nói chuyện đàng hoàng, giả vờ thâm trầm cái gì?

Định Vận cười lấy lòng, liên tục gật đầu: “Vâng thưa vợ”

Tình cảnh đột nhiên thay đổi này khiến mấy người đứng bên cạnh hơi khó chấp nhận, nhưng bọn họ lại nghe hiểu lời Đinh Vân nói, chẳng lẽ cái quẹo của không có chút kỹ xảo kia thật sự nhanh hơn quẹo cua có kỹ xảo sao?

Lúc này, hai chiếc xe trên đường đua đã đến đoạn cua tiếp theo, có tổng cộng chín khúc cua, qua những khúc cua này sẽ gặp phải bốn cái vòng tròn, ở giữa vòng tròn chính là đích. Nhưng bình thường chín khúc cua liên tục này sẽ là nơi quyết định thắng thua. Nếu không dẫn đầu được ở đây, vậy bốn vòng tròn phía sau gần như không có hy vọng.

Ninh Nhất Cho lái xe vào đoạn cua liên tiếp, tiến hành của xe với độ khó cao, mỗi một khúc của anh ta đều rẽ rất đẹp, như đang biểu diễn nghệ thuật vậy. Nhưng lại bị Trương Thác kéo khoảng cách ngày càng gần, cho dù ở đoạn cua liên tiếp này, Trương Thác cũng không làm ra chút kỹ xảo cua xe nào.

Lúc này, trên tầng cao nhất trong sảnh nghỉ ngơi của câu lạc bộ, một người đàn ông trung niên đứng trước cửa sổ sát đất thật lớn nhìn hai chiếc xe trên đường đua: “Lợi hại, có thể lái chiếc Mercedes GT bình thường thành thế này, đúng là lợi hại! Không ngờ chỗ của con còn có cao thủ thế nào?

“Thầy, sao lại nói thế ạ?” Một chàng trai đứng sau lưng người đàn ông trung niên, vẻ mặt nghi ngờ.

Chàng trai này chính là chủ của câu lạc bộ, Lâu Nhất Hào.

Nhà họ Lâu, ở tỉnh Ninh có rất ít người nghe tới, nhưng nếu để ở cả Tây Bắc, đó chính là gia tộc khá có thể lực.

Lâu Nhất Hào đam mê vận động ngoài trời, gần như ở mỗi tỉnh thuộc Tây Bắc, anh đều xây một câu lạc bộ tư nhân như thế, không vì lợi nhuận, chỉ vì kết giao bạn tốt.

Người đàn ông trung niên trước mặt Lâu Nhất Hào là thầy dạy đua xe của anh, từng lấy rất nhiều giải thưởng hạng nhất của quốc gia, kỹ thuật cao siêu.

Lâu Nhất Hào từng đi theo thầy của mình xem rất nhiều trận đua xe, đầu đường dài, đấu sức kéo,… Nhưng vẫn chưa từng thấy thầy khen một người như vậy, còn sử dụng bốn chữ đúng là lợi hại.

Người đàn ông trung niên chỉ đường đua: “Thầy nhớ trước đây từng nói với con, mỗi chiếc xe đều có giới hạn của nó. Giới hạn này là khó khống chế nhất, vượt qua nó sẽ khiến chiếc xe bị mất khống chế, nhưng không đạt tới giới hạn đó, thì chứng minh con phải đi một đoạn đường rất dài trên phương diện đua xe”

Lâu Nhất Hào gật đầu, anh nhớ rõ những lời này của thầy, mà bây giờ anh cũng đang cố gắng vì mục tiêu khống chế giới hạn của xe. Nhưng chỉ có làm mới biết giới hạn đó khó khống chế đến mức nào.

Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Một người muốn nắm vững giới hạn của xe đua đã được điều chỉnh chính xác khó càng thêm khó, càng đừng nói đến xe hơi dân dụng sản xuất hàng loạt, không có bất kỳ chiếc xe hơi dân dụng nào có thể làm được số liệu chính xác như xe đua, số liệu của nó cũng không hoàn toàn giống như cái viết trên bảng thông Số.

Chương 171 Có anh thật tốt

Tuy người đàn ông trung niên chỉ nói hai câu ít ỏi, nhưng Lâu Nhất Hào làm tay đua xe, vẫn có thể hiểu được sự đáng sợ trong đó.

Một chiếc xe đua được cải tạo đặc biệt, tất cả tham số của nó đều là chính xác nhất. Ví dụ như công suất động cơ, mã lực lớn nhất, thân xe cản gió, lực bám đất của lớp xe,… Mà trước khi ra sân, những xe đua này đều sẽ chạy thử đến trạng thái tốt nhất. Vì thế, tay đua xe đều khó có thể nắm giữ giới hạn của chiếc xe này.

Còn xe dân dụng thì sao? Đầu tiên, không nhắc đến trong lúc xuất xưởng tham số đã có chênh lệch rất nhỏ, bình thường sử dụng xe hằng ngày khiến thân xe bị mòn phần cứng, lốp xe cũng mòn, đều sẽ ảnh hưởng đến tính năng của chiếc xe. Nhưng dù như thể vẫn có thể nắm giữ giới hạn của thân xe, không thể không nói, điều này cực kỳ đáng sợ.

Người đàn ông trung niên lắc đầu, đi ra khỏi cửa sổ sát đất nói: “Không cần xem nữa, đã có kết quả rồi, GTR chắc chắn sẽ thua, cậu ta sử dụng kỹ xảo như vậy, còn chưa chạy đến điểm đích thì lốp xe đã nổ trước rồi”

Trong lúc Lâu Nhất Hào nói chuyện với người đàn ông trung niên, hai chiếc xe trên đường đua đã vượt qua chín khúc cua, Mercedes GT vốn bị GTR bỏ xa năm mươi mét, bây giờ đã theo sát phía sau GTR.

Trương Thác đập mạnh chân ga, ánh mắt hơi nhìn thoáng qua lốp xe của GTR, lẩm bẩm: “Lốp xe bị mài mòn nghiêm trọng, lực bám đất trên diện rộng giảm xuống, tăng tốc trên đường thẳng, chỉ sợ không bỏ xa tôi được rồi.”

Trương Thác dựa trên ghế, một tay để bên cửa sổ, chống đầu, một tay cầm tay lái, dáng vẻ này của anh không hề giống đua xe, mà như đi trên đường trong núi hóng gió mát hơn.

Ninh Nhất Cho thấy Trương Thác đuổi kịp bàn đạp mạnh chân ga, muốn ném xa Trương Thác trong bốn vòng tròn cuối cùng. Đối với hai chiếc xe có tính năng cao cấp này, vòng tròn quẹo cua dưới mức độ nhỏ chẳng khác gì đường thẳng cả.

Nhưng Ninh Nhất Chu phát hiện, mình lại không thể nào ném xa chiếc Mercedes GT kia, rõ ràng đồng hồ vận tốc đã bay đến hai trăm, nhưng vẫn cảm thấy không tăng tốc được.

Dưới tình huống bánh xe chuyển động với tốc độ cao, sẽ khiến người ta có cảm giác đứng im, nhưng Trương Thác lại thấy rõ ràng, bánh xe của Ninh Nhất Chu đang trượt.

Mài mòn lốp xe nghiêm trọng khiến lực bám đất trên diện động của bốn bánh xe anh ta đặc biệt làm to ra bị giảm xuống, giống như người đang ở trên mặt bằng cho dù dùng sức thể nào cũng không chạy nhanh được vậy.

Trương Thác nở nụ cười, xoay bánh lái, đầu xe nghiêng đi, đạp mạnh chân ga, Mercedes GT màu đỏ bắt đầu tăng tốc lần nữa, đầu xe dần vượt qua đuôi xe của GTR, đến gần cửa xe, cứ tiếp tục như thế, nhiều nhất là mấy giây nữa thì Trương Thác đã có thể vượt qua thành công.

Ninh Nhất Cho thấy chiếc Mercedes GT này đã song song với mình lập tức hoảng hốt, bỗng nhiên xoay bánh lái, GTR màu trắng bạc muốn đụng vào Mercedes GT dưới tình huống đang chạy với tốc độ cao.

Ninh Nhất Chu suy nghĩ rất đơn giản, anh ta muốn hù doạ Trương Thác, khi người bình thường đối mặt với chuyện này sẽ phanh xe, xoay bánh lái theo bản năng. Một khi Trương Thác làm thế, theo tốc độ bây giờ, anh lái Mercedes GT đương nhiên sẽ mất khống chế, rất dễ khiển lật xe hoặc đâm cháy.

Không thể không nói, suy nghĩ của Ninh Nhất Chụ cực kỳ độc ác, anh ta thế này là muốn lấy mạng của Trương Thác.

Đáng tiếc là Ninh Nhất Chu đã chọn sai đối tượng hù doạ rồi.

Hơn hai mươi năm qua, chuyện Trương Thác trải qua nhiều nhất không phải gì khác, mà là liều mạng.

Thấy Ninh Nhất Cho lái xe đâm về phía mình, Trương Thác hoàn toàn không né tránh, ngược lại còn xoay bánh lái, đâm tới chỗ Ninh Nhất Chu.

Ninh Nhất Chu hoàn toàn không ngờ Trương Thác sẽ hành động như thế.

Dưới tình huống tốc độ xe nhanh như vậy, vào lúc nghìn cân treo sợi tốc này, Ninh Nhất Chu không kịp suy nghĩ gì, vô thức đạp phanh, đánh bánh lái, do đó khiến xe mất khống chế. Không phải Trương Thác, mà trở thành chính Ninh Nhất Chu.

Chợt nghe GTR trắng xám phát ra tiếng ma sát chói tại trên mặt đất, đầu xe đụng vào rào chắn bên cạnh, tốc độ cực kỳ nhanh. Vào lúc đầm lên hàng rào bảo vệ, chiếc xe liên tục lật nghiêng, lật chừng ba trăm sáu mươi độ mới dừng lại một cách khó khăn.

Bên trong xe, Ninh Nhất Chu chỉ cảm thấy lúc này lục phủ ngũ tạng của mình đều như bị lệch vị trí, nước miếng không ngừng văng ra, túi khí an toàn trong xe bắn mạnh đập vào mặt Ninh Nhất Chu khiến anh ta ngơ ngác. Mãi đến khi người cứu viện bên ngoài chạy đến mở cửa xe, Ninh Nhất Chu mới lấy lại tinh thần.

Nếu không phải chiếc xe anh ta lái đã cải tạo đặc biệt, gia cố trụ A và cản trước, Ninh Nhất Chu sẽ không chỉ bị thượng nhẹ như thế.

“Cậu Ninh, cậu không sao chứ?”

“Cậu Ninh, cậu cảm thấy thế nào?”

“Không sao” Ninh Nhất Chu lắc đầu, chật vật đi ra từ trong xe, phun một ngụm nước miếng, nhìn đường đua trước mặt, trong mắt tràn đầy thù hận: “Trương Thác, sớm muộn gì cũng có một ngày, ông đây sẽ cho mày đẹp mặt!”

Sau khi Trương Thác chạy xe đến đích, ngay cả châm chọc Ninh Nhất Cho một câu cũng lười, tiếp tục tìm vợ chồng Giang Yến nói chuyện phiếm như không có chuyện gì.

Người xem trận đấu này đều có thể nhìn thấy kết quả từ trên màn hình lớn, khi bọn họ nhìn thấy vẻ mặt chật vật của Ninh Nhất Chu, lại thấy Trương Thác đi ra từ điểm đích như không có chuyện gì, cảm giác khác biệt cực kỳ rõ ràng.

Buổi họp mặt trước đây, Ninh Nhất Chu chắc chắn là nhân vật chính, nhưng lúc này, buổi họp mặt mới bắt đầu không bao lâu, anh ta đã mất mặt như thế. Trên đường đua này, anh ta là một trong số ít mấy người từng bị lật xe!

Cảm giác nhục nhã và thất bại dâng lên trong lòng Ninh Nhất Chu, khiến anh ta không thể nào tiếp tục ở lại đây nữa, rời khỏi nơi họp mặt từ sớm.

Hai trận đấu, có thể nói là Trương Thác đã gây ra náo động lớn. Người có mặt cũng không dám tuỳ tiện khinh thường tên ở rể của nhà họ Lâm nữa.

Trong lần họp mặt này vẫn có vài người thi đua xe, parkour, leo núi đá,… Nhưng có hai trận so đầu đầy kích thích của Trương Thác khi nãy, cuộc so đấu của những người còn lại đã không còn quan trọng lắm.

Trương Thác vẫn luôn ở bên cạnh Lâm Ngữ Lam, lẳng lặng đợi cô nói chuyện với bạn bè, mãi đến mười một giờ tối, buổi họp mặt mới kết thúc.

Trên đường về nhà, Lâm Ngữ Lam không hỏi sao Trương Thác lại biết nhiều thứ như vậy giống trước đây, cô bắt đầu học được cách im lặng chấp nhận một mặt không tầm thường của người đàn ông này.

Một chiếc Jetta bình thường vẫn không nhanh không chậm lại theo sau xe của Lâm Ngữ Lam, cận vệ Giang Tỉnh vẫn luôn thực hiện nhiệm vụ của cô ấy, hơn nữa còn không tăng thêm chút bất tiện nào với cuộc sống của Lâm Ngữ Lam.

Trăng chuyển sao dời, một ngày mới bắt đầu.

Lâm Ngữ Lam thức dậy trong một mùi thơm, cô nhẹ nhàng nhón chân, mở cửa phòng ra, lén lút mò tới cửa phòng bếp, nhìn thấy Trương Thác đang bận rộn bên trong.

Lâm Ngữ Lam ngửi ngửi một cách đáng yêu: “Hôm nay nấu món ngon gì thế?

Trương Thác quay đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ, mỉm cười: “Em hỏi bữa sáng hay hỏi bữa trưa?”

“Hỏi hết”

“Bữa sáng là bánh trứng cuộn đơn giản, còn bữa trưa, anh chuẩn bị sườn xào chua ngọt, thịt bò xào, còn có một phần cải dầu, đều là món em thích ăn”.

Nhìn thấy dáng vẻ bận rộn trước bếp của Trương Thác, Lâm Ngữ Lam cười hạnh phúc: “Có anh thật tốt!”

Chương 172 Kẻ xấu cáo trạng trước

Một câu nói có anh thật tốt khiến hai người đều trở nên ngơ ngác.

Khuôn mặt Lâm Ngữ Lam lập tức đỏ lên, cô không biết mình buột miệng nói ra câu khi nãy kiểu gì, đưa tay che khuôn mặt nhỏ nhắn, không nhìn Trương Thác thêm nữa, chạy đi.

Trên đường đi làm, vì câu nói lúc trước nên bầu không khí giữa hai người có hơi xấu hổ, dọc đường cũng không nói chuyện được mấy câu, Lâm Ngữ Lam ngay cả nhìn Trương Thác cũng không nhìn.

Ở dưới lầu công ty, Trương Thác đưa hộp cơm cho Lâm Ngữ Lam.

“Nhớ trước khi ăn phải hâm nóng, hôm nay anh phải chạy ra ngoài làm việc, giữa trưa không thể hâm nóng cơm cho em được.”

Khuông mặt Lâm Ngữ Lam đỏ ửng hơi gật đầu, sau khi ừ một tiếng rồi cầm hộp cơm vội vàng lên lầu.

Sáng sớm Giám đốc của bảy bộ phận nghiệp vụ đã gọi điện thoại cho Trương Thác, hỏi anh tiếp xúc với Hằng Viễn thế nào, thúc giục Trương Thác mau chóng hoàn thành chuyện của Hằng Viễn.

Trương Thác đi vào Hằng Viễn, lúc nói với lễ tân muốn gặp Lý Mỹ Nhất, Lý Mỹ Nhất vẫn chỉ nói một chữ, đợi.

Từ sau khi Hằng Viễn lấy được quyền phá núi, thoáng chốc trở thành

miếng bánh ngon của giới kinh doanh ở Ngân Châu, khiến dạo gần đây người phụ trách của Hằng Viễn là Tần Âm cực kỳ bận, mỗi ngày có vô số khách hàng phải gặp, vô số hợp đồng phải duyệt, nhưng khiến Tần Âm sốt ruột nhất chính là hợp tác với Lâm Thị.

Là doanh nghiệp dẫn đầu Ngân Châu, Lâm Thị có địa vị cực kỳ quan trọng ở giới kinh doanh của Ngân Châu. Hợp tác với Lâm Thị là một cửa rất quan trọng với Hằng Viên, nhưng đã qua mấy ngày sau giao hẹn lúc đó, Tần Âm vẫn không nhìn thấy người của Lâm Thị, điều này khiến cô ta hơi lo lắng.

Tần Âm ngẫm nghĩ, gọi điện thoại cho Lâm Ngữ Lam. Trong điện thoại, Lâm Ngữ Lam nói rõ với cô ta rằng người của Lâm Thị đã tiếp xúc với Hằng Viễn rồi.

Điều này khiến Tần Âm nghi ngờ, cô ta lại gọi điện thoại cho Lý Mỹ Nhất. Lý Mỹ Nhất nói với Tần Âm là người Lâm Thị phái tới cực kỳ kiêu ngạo, không thèm quan tâm đến mình, ngày đầu tiên đến ném bản kế hoạch xuống đã đi, chiều hôm qua mình bảo người của Lâm Thị đi sửa bản kế hoạch, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.Tần Âm nghe thấy lời của Lý Mỹ Nhất xong thì hơi tức giận, cô ta cảm thấy người của Lâm Thị làm như thế là ức hiếp người khác.

Sau khi suy đi nghĩ lại, Tần Âm quyết định mình phải đích thân đến phòng nghiệp vụ của Lâm Thị một chuyến, hỏi xem cuối cùng nhân viên nghiệp vụ của Lâm Thị đang làm gì! Tuy Hằng Viễn không sánh bằng Lâm Thị, nhưng cũng không phải để người ta ức hiếp như thế.

Tần Âm mặc âu phục màu đen, mái tóc dài được cô ta búi ở sau đầu, khí chất không khiến người ta cảm thấy lạnh như băng giống Lâm Ngữ Lam, ngược lại là nhiều hơn mấy phần già dặn, váy ngắn ôm sát người, khiến đôi chân thon dài thẳng tắp của cô ta lộ ra bên ngoài, dáng người cao gầy hình chữ S hấp dẫn ánh mắt của người khác, khuôn mặt trang điểm nhạt vừa tăng thêm mỹ cảm, còn không mất đi sự thanh lịch.

Tần Âm đi xuống sảnh lớn của công ty, vừa muốn ra khỏi cửa, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào một bên trong phòng khách.

Người đàn ông ngồi ở đó mặc âu phục vừa người, sườn mặt anh tuấn như dao khắc, vào khoảnh khắc nhìn thấy người này, trái tim Tần Âm lập tức đập nhanh.

Tần Âm thật sự không ngờ mình có thể nhìn thấy Trương Thác ở đây, anh đến đây tìm mình sao?

Vừa nghĩ thế, khuôn mặt Tần Âm hơi ửng đỏ.

Cô gái lễ tân ở một bên nhìn thấy bà chủ đột nhiên có vẻ mặt như cô gái nhỏ thì cảm thấy rất bất ngờ. Trong mắt bọn họ, bà chủ vẫn luôn có hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ.

Tần Âm hơi bối rối sửa sang lại vẻ ngoài của mình, đi vào trong phòng. khách.

cửa phòng khách phát ra tiếng vang nhỏ, Trương Thác ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Tần Âm mới đi vào.

“Hello!” Trương Thác chủ động vẫy tay với Tần Âm.

“Không ngờ lại nhìn thấy anh ở đây” Tần Âm mỉm cười, lúc này trong lòng cô ta cực kỳ vui vẻ, nhưng lại cố gắng giả vờ bình tĩnh: “Sao đến đây cũng không gọi điện thoại cho tôi?”

Trương Thác nở nụ cười: “Lo chuyện công việc, không muốn làm phiền cô, thấy hình như gần đây công ty các cô rất bận rộn”

Tần Âm nghi ngờ: “Chuyện công việc?”

“Ừm” Trương Thác gật đầu: “Tôi đại diện Lâm Thị đến bàn việc hợp tác”

“Lâm Thị?” Tần Ấm cảm thấy nghi ngờ, cô ta có nghe thầy nói một chút về thân phận của Trương Thác, nhân vật truyền kỳ ở phố Wall năm đó, người quyên góp cho hiệp hội tới cả tỷ, sao lại có liên quan với Lâm Thị?

“Tôi làm nghiệp vụ ở Lâm Thị, lần này đến bàn việc hợp tác với Giám đốc Lý của công ty các cô” Trương Thác giải thích.

Tần Âm mở to miệng: “Anh là nhân viên nghiệp vụ kia?”

Trương Thác hơi tò mò: “Hình như cô từng nghe nói đến tôi?”

“Ặc. Trên mặt Tần Âm lộ vẻ xấu hổ, cô ta vốn định đến Lâm Thị tìm nhân viên nghiệp vụ kia tính sổ, không ngờ đó lại là Trương Thác. Nhưng Tần Âm nghĩ lại, Trương Thác cũng không phải người tiêu ngạo như vậy mới đúng.

Tần Âm ngồi xuống sofa đối diện Trương Thác, sắp xếp lại câu từ rồi nói: “Tôi nghe Giám đốc Lý nói hình như hai người bàn việc hợp tác hơi không vui vẻ.”

“Cũng không tính là không vui vẻ” Trương Thác uống một ngụm nước: “Những hình như Giám đốc Lý rất bận, hôm trước tôi đến đợi chị ta cả buổi chiều, chị ta gặp tôi một cái bảo tôi để lại bản kế hoạch rồi rời khỏi. Ngày hôm qua đến cũng đợi cả buổi chiều, chị ta kêu tôi sửa lại bản kế hoạch, bản kế hoạch đã đưa cho lễ tân rồi. Hôm nay đến, hình như Giám đốc Lý vẫn đang bận”

“Bận?” Tần Âm nhíu mày, nhiệm vụ quan trọng nhất cô ta giao cho Lý Mỹ Nhất là hợp tác với Lâm Thị, chị ta có bận đi nữa thì có chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện này chứ?

Tần Âm vẫy tay với lễ tân qua cửa sổ kính.

“Tổng giám đốc Tần, chị tìm em?” Người đẹp lễ tân bước vào phòng khách, cung kính nói.

“Pha cho anh Trương này một tách trà, còn nữa, có phải hôm qua anh Trương để lại một bản kế hoạch ở quầy lễ tân không?” Tần Âm hỏi.

Người đẹp lễ tân gật đầu: “Đúng ạ Tổng giám đốc Tần, em đã gọi điện thoại thông báo cho Giám đốc Lý đến lấy bản kế hoạch rồi”

“Chị ta lấy chưa?”

“Vẫn chưa” Người đẹp lễ tân lắc đầu.

“Được, tôi biết rồi, đi pha trà đi” Tần Âm phất tay.

Đợi người đẹp lễ tân đi rồi, Tần Âm lại gọi điện thoại cho Lý Mỹ Nhất ngay trước mặt Trương Thác.

“Tổng giám đốc Tần” Giọng nói của Lý Mỹ Nhất vang lên trong điện thoại.

Tần Âm nhìn thoáng qua Trương Thác, hỏi người trong điện thoại: “Giám đốc Lý, chị đã liên lạc với nhân viên nghiệp vụ của Lâm Thị chưa?”

Tần Âm mới hỏi xong, trong điện thoại đã vang lên giọng nói tức giận của Lý Mỹ Nhất: “Tổng giám đốc Tần, nói tới đây, thật không phải Lý Mỹ Nhất tối già mồm, ít nhiều gì tôi cũng từng bàn chuyện hợp tác với khách hàng không ít lần, nhưng trước giờ đều chưa từng gặp ai giống nhân viên nghiệp vụ của Lâm Thị. Tôi gọi điện thoại cho cậu ta, cậu ta không nghe, tôi gửi tin nhắn nói tôi đích thân đi lấy bản kế hoạch cũng được, cậu ta cũng không trả lời. Cái này đã nói rõ là không muốn hợp tác vui vẻ rồi! Tổng giám đốc Tần, tôi cho rằng cô cần phải nói chuyện với người phụ trách của Lâm Thị một chút, cái người tên là Trương Thác kia đúng là quá đáng!”

Chương 173 Anh kết hôn rồi?

Giọng nói của Lý Mỹ Nhất rất kích động, nếu hôm nay Tần Âm không gặp được Trương Thác, hay đổi một cái tên khác, có lẽ cô ta thật sự tin rồi.

“Được, Giám đốc Lý, việc này tôi sẽ liên lạc với Lâm Thị, bây giờ chị đang ở đâu?”

“Tôi đang làm việc bên ngoài thưa Tổng giám đốc Tần”

“Vậy chị làm việc trước đi.” Tần Âm nói xong thì chủ động cúp máy.

Năm giây sau khi Tần Âm cúp máy, điện thoại Trương Thác đột nhiên reo lên, nhưng chỉ reo một tiếng đã cúp, số điện thoại trên màn hình là của Lý Mỹ Nhất, điều này khiển điện thoại của Trương Thác có nhiều thêm một cuộc gọi nhỡ của chị ta.

Lại mấy giây nữa, điện thoại Trương Thác nhận được một tin nhắn, cũng là Lý Mỹ Nhất gửi đến, nội dung bên trong là: “Hằng Viễn chúng tôi nghiêm túc muốn hợp tác với các anh, nếu quý công ty có bận, không có người rảnh rỗi, mong hãy cho tôi biết địa điểm, tôi sẽ đến tận nơi lấy bản kế hoạch”

Tần Âm ngồi ở đối diện Trương Thác có thể nhìn thấy rõ ràng tin nhắn Lý Mỹ Nhất gửi tới, cảnh như vậy khiến cô ta nhíu chặt mày.

Không đợi Tần Âm nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào, điện thoại của cô ta lại nhận được tin nhắn của Lý Mỹ Nhất, là một tấm ảnh chụp màn hình điện thoại, nội dung trên đó giống tin nhắn Lý Mỹ Nhất gửi cho Trương Thác như đúc, chỉ là đã thay đổi thời gian. Bây giờ là mười giờ mười lăm phút sáng, còn ảnh chụp Lý Mỹ Nhất gửi cho Tần Âm là chín giờ sáng.

Trương Thác cười nói: “Xem ra hình như Giám đốc Lý này có thành kiến gì đó với tôi rồi.”

“Xin lỗi” Tần Âm nhìn Trương Thác với ánh mắt áy náy: “Tôi sẽ xử lý ổn thoả chuyện này”

Tần Âm đứng dậy, đi đến quầy lễ tân của công ty lấy bản kế hoạch. kia, sau khi trở lại phòng khách thì mở ra đọc cẩn thận. Nội dung trên bản kế hoạch này đã xử lý một vài chi tiết khiến Tần Âm không ngừng cảm thán, rất nhiều thứ bản thân cô ta cũng khó mà nghĩ đến đều được ghi chú ra. Hơn nữa nội dung hợp tác hai bên đều là lời ít ý nhiều, vừa nhìn đã hiểu.

Nói tóm lại, đây là một bản kế hoạch không có chút khuyết điểm, từ phân chia lợi ích đến trách nhiệm thực hiện đều là hai bên cùng có lợi, kể cả khó khăn có thể gặp phải trong quá trình và cách giải quyết cũng đều ghi chú rõ ràng, gần như không có công ty nào sẽ từ chối một bản kế hoạch như vậy.

“Trương Thác, bản kế hoạch này là anh viết sao?” Tần Âm nghĩ đến người đàn ông trước mắt đầu tiên.

Trương Thác khoát tay: “Không phải tất cả, tôi chỉ thêm một vài chi tiết thôi, dù sao tôi cho rằng bản kế hoạch không thể chỉ nói tới mặt tốt, cũng phải chuẩn bị trước khả năng gặp phải nguy cơ, đây là trách nhiệm với cả hai bên.”

Tần Âm trợn mắt, đúng thật là thế, tuy Trương Thác nói chỉ là chi tiết, nhưng thật sự trên bản kế hoạch này điều khiến người ta khâm phục nhất chính là chi tiết đó. Sau khi bỏ đi chi tiết, cũng chỉ là một bản kế hoạch chất lượng cao mà thôi.

Lần hợp tác này có thể khiến Hằng Viễn và Lâm Thị ràng buộc với nhau, là một sân khai thác cực kỳ tốt với Hằng Viễn, cũng có thể trở thành cửa ngõ phát triển lớn nhất của Lâm Thị trong tương lai.

Nhưng chỉ một bản kế hoạch như thế, một lần hợp tác quan trọng như vậy, Lý Mỹ Nhất lại không thèm nhìn một cái, nghĩ đến đây, Tần Âm lập tức cảm thấy một ngọn lửa giận dâng lên từ nơi đáy lòng.

Lý Mỹ Nhất này xem thường bà chủ là cô ta, nói dối quen miệng, làm Giám đốc lại không quan tâm đến việc phát triển của công ty.

Tần Âm thở hổn hển: “Trương Thác, thật sự xin lỗi, nghiệp vụ của anh sau này trực tiếp bàn với tôi là được.”

“Ok” Trương Thác gật đầu: “Đúng rồi, cô có muốn biết Giám đốc Lý của công ty các cô ở đâu không?”

“Anh biết à?” Tần Âm trợn tròn mắt.

“Ở đây” Trương Thác mở ra một định vị trên điện thoại của mình, toạ độ trên đó là một tiệm spa: “Giám đốc Lý kia đã nằm trong tiệm spa này từ chín giờ rưỡi sáng, muốn cùng đi xem thử không?”

“Được.” Tần Âm không hề chần chừ: “Tôi đi lấy xe”

Xe của Tần Âm vẫn là chiếc BWM 5 Series màu vàng cát lấp lánh kia.

Tần Âm lái xe, Trương Thác ngồi ở ghế lái phụ, hai người nói chuyện phiếm qua lại.

Tần Âm hơi tò mò hỏi Trương Thác: “Sao anh lại đến Lâm Thị làm nhân viên nghiệp vụ thế”

Hai tay Trương Thác để sau gáy, vẻ mặt hờ hững nói: “Vợ của tôi bảo tôi đi.”

BMW 5 Series đang chạy trên đường đột nhiên lắc lư, suýt chút đụng vào vỉa hè bên cạnh.

“Cẩn thận!” Trong lúc bối rối, Trương Thác vội vàng giữ bánh lái giúp Tần Âm, lúc này mới khiến thân xe ổn định lại, anh nhìn thấy sắc mặt của Tần Âm hơi tái nhợt mất tự nhiên: “Sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à? Có cần tôi khám giúp cô không”.

“Không sao, không sao đâu.” Tần Âm cố gượng cười, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh: “Anh… anh kết hôn rồi à? Lúc nào vậy?”

“Ừm.” Trương Thác ngẫm nghĩ một chút: “Một tháng hai mươi bốn ngày trước”.

Tần Âm cẩn thận nhớ lại, ngày đó, không phải là lần đầu tiên mình nhìn thấy người đàn ông này ở cô nhi viện sao, ngày đó anh kết hôn, mình lại gặp anh, đây là ông trời cố ý trêu chọc mình sao?

Tần Âm đột nhiên nói ít lại, lúc này trái tim vốn đang vui vẻ nhảy nhót cũng trở nên yên tĩnh.

Một lúc sau, Tần Âm mới hỏi tiếp: “Vợ anh cũng đi làm ở Lâm Thị à? Làm gì thế?

“Lâm Ngữ Lam, có lẽ sau này hai người sẽ có hợp tác.”

“Lâm Ngữ Lam!” Tần Âm há to miệng.

“Sao thế?” Trương Thác hỏi một tiếng.

“Không có gì” Tần Âm lắc đầu, trong lòng lại thầm thở dài, Lâm Ngữ Lam, không ngờ lại là cô, cũng đúng, nhìn một vòng cả thành phố Ngân Châu, ngoài đứa con của trời như cô, có ai xứng với người đàn ông bên cạnh này đâu chứ.

Xe chạy tới trước cửa một tiệm spa làm đẹp thì dừng lại.

Trong sảnh hội viên cao cấp của spa làm đẹp, Lý Mỹ Nhất đang vui vẻ nằm đó để điện thoại một bên, hưởng thụ mát xa mặt.

Em gái Chung Kỳ của chị ta cũng đang nằm hưởng thụ ở bên cạnh: “Chị, chị nói xem họ Trương kia sẽ thế nào?”

“Thế nào ư? Chắc chắn là bị đuổi rồi, còn có thể thể nào nữa?” Lý Mỹ Nhất hỏi lại một tiếng: “Em cứ đợi đi, nhiều nhất là thêm một ngày nữa, thằng nhóc kia chắc chắn sẽ xong đời”

Nhắc đến Trương Thác, trong mắt Chung Kỳ loé lên sự phẫn nộ.

“Chị, lần này thật sự cảm ơn chị, đúng rồi, cái túi kia hôm qua em bảo người đưa đến chỗ chị giúp em, chị nhận được rồi chứ?”

“Nhận được rồi, em xem em nói gì thế, giữa hai chúng ta, đừng nói cảm ơn hay không làm gì” Lý Mỹ Nhất đắc ý.

Vào lúc Lý Mỹ Nhất và Chung Kỳ đang thảo luận tiếp theo sẽ sỉ nhục Trương Thác thế nào, ngoài cửa vang lên một loạt âm thanh.

“Chào cô! Đây là sảnh khách quý, cô không thể đi vào, cô ơi, cô ơi!”

“Ầm” một tiếng, cửa phòng VIP của Lý Mỹ Nhất và Chung Kỳ bị người ta đẩy ra.

Tần Âm đứng ở cửa nhìn Lý Mỹ Nhất đang nằm mát xa sung sướng ở chỗ kia.

“Giám đốc Lý, đây là bàn việc với khách hàng mà chị nói à? Nếu tôi không nhìn lầm, bây giờ vẫn là thời gian làm việc nhỉ?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.