Con Rể Quyền Quý

Chương 1692:




Chương 1692:

Đầu bếp Ngô dẫn theo vài người đi xuống nhà bếp. c Bảo vệ vẫn chưa biết chuyện họ bị đuổi nên thấy nhóm người đầu bếp Ngô đi tới cũng không ngăn cản.

Khi đến cửa nhà bếp, Đầu bếp Ngô không dám đi vào trong xem mà chỉ dám đứng ngoài rồi lén ngó vào trong.

Khi thấy khung cảnh bên trong nhà bếp Đầu bếp Ngô ngạc nhiên, sau đó ông ta lấy điện thoại ra bấm bấm vài cái, một tấm ảnh xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Sau khi nhìn tấm ảnh trên điện thoại, sắc mặt của Đầu bếp.

Ngô trở nên trầm trọng hơn.

“Đầu bếp Ngô, có chuyện gì thế?” Người đứng sau lưng Đầu bếp Ngô nhìn thấy ảnh trên điện thoại ông ta: “Ơ, đây chẳng phải là đầu bếp Kiệt Ngôn mà năm ngoái nhận được huy chương vàng và nhiều giải thưởng khác của cuộc thi nấu ăn đây sao?”

Đầu bếp Ngô chỉ tay vào trong phòng bếp: “Xem đi”

Đầu bếp kia tò mò ngó vào trong, sau khi thấy cảnh bên trong thì cũng chết đứng tại chỗ, người trên bức ảnh hồi nấy thật sự đang ở trong phòng bếp kia sao? Mà chỗ người đó đứng không phải vị trí bếp trưởng mà là trợ lý đầu bếp! Đầu bếp này đảo mắt, tận mắt chứng kiến Kiệt Ngôn đưa từng nguyên liệu cho đầu bếp đang đứng nấu, tuy vậy nhưng trên mặt tả thị kiệt trông không hề có vẻ gì là không vui cả, mà hoàn toàn ngược lại.

“Hả?” Những người đứng sau đầu bếp Ngô cũng hơi bất ngờ, đã có chuyện gì xảy ra ở đây vậy…

Cuối cùng thì người mà có thể làm cho một đầu bếp giỏi như tả thị kiệt chịu đứng hỗ trợ là cao nhân phương nào đây?

Đầu bếp Ngô hoảng sợ, ông ta lại ngó vào bên trong xem lại, sau khi thấy mặt của người đứng bếp chính thì sợ hãi trợn mắt.

Người đứng cạnh đầu bếp Ngô hít vào một hơi, liên tục lẩm nhẩm: “Không thể nào, tại sao lại như vậy…

“Chính là người đó, Công Lập, là bếp trưởng của nhà hàng Đông Phương, cả mấy người kia nữa, họ cũng là những nhân vật quan trọng đã từng phục vụ ở những nhà hàng cao cấp!”

Người đi theo đầu bếp Ngô nghe ông ta nói ra thân phận lẫy lừng của những vị đầu bếp đang đứng bếp trong kia thì hơi hoảng hốt, vị nào cũng có tay nghề cao hơn họ gấp hàng ngàn vạn lần, thảo nào đồ ăn được bày lên món nào cũng hoàn hảo không chút tì vết!

Thế nhưng, nhà hàng Lục Hà này lấy đây ra tiềm lực mà mời được nhiều cao thủ đến như thế?

“Nhìn đủ chưa?” Trương Thác đột nhiên lên tiếng làm cho mấy người đang đứng ngó nghiêng ở cửa giật mình.

Giọng nói bất ngờ vang lên làm cho đầu bếp Ngô giật mình hoảng sợ, ông ta ngước lên thì thấy Trương Thác đã đứng trước mặt mình rồi.

“Là một đầu bếp, chắc các vị cũng biết một quy tắc là nhà bếp không phải nơi muốn vào là vào nhỉ?” Trương Thác lạnh lùng cười.

Đầu bếp Ngô nhìn chằm chằm vào Trương Thác nhưng không biết nói gì cho phải.

Là một đầu bếp chuyên nghiệp, làm sao đầu bếp Ngô lại không biết quy tắc không cho người lạ tự tiện vào phòng bếp được chứ, Trương Thác hoàn toàn có quyền truy cứu trách nhiệm ông ta.

Trương Thác lạnh lùng lên tiếng: “Khi tôi còn nói chuyện tử tế thì các người mau biết điều mà cút ra khỏi đây đi”

Đầu bếp Ngô nghe thế, dứt khoát xoay người đi ra ngoài.

Những người đi theo đầu bếp Ngô cũng vội vàng chạy theo sau ông ta.

Trương Thác phủi tay, với loại người vô nhân tính này, anh tất nhiên sẽ không cần phải dành sự tôn trọng cho họ, tuy vở kịch ba xu của họ không làm ảnh hưởng gì đến việc làm ăn của nhà hàng nhưng vẫn phải chứng tỏ cho họ thấy anh không phải là người dễ bị bắt nạt, để họ muốn làm gì thì làm.

Hai giờ chiều, Trương Thác và Lâm Ngữ Lam ra khỏi nhà hàng, cho dù đã qua giờ ăn trưa nhưng nhà hàng Lục Hà vẫn đông nghịt, khách đặt kín hết chỗ, điều đó chứng tỏ danh tiếng của nhà hàng ngày càng được phổ biến rộng rãi hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.