Con Rể Quyền Quý

Chương 1665:




Chương 1665:

Tấn Hằng nhìn dáng vẻ giận dữ của Lâm Hải, trên mặt để lộ nụ cười nhạt. Anh ta đang muốn chọc giận người này, một khi bọn họ dám làm ra những chuyện khác thường thì cho dù là cái tên vua đến từ địa ngục này có làm gì cũng không bảo vệ được họ đâu!

Trong hành lang bệnh viện, tiếng nhạc không ngừng vang lên. Âm thanh của bài hát này tựa như những con dao găm ghim chặt vào lòng từng người nhà họ Lâm.

“Cậu đủ rồi đấy!” Bạch Bào Nhân hét lớn một tiếng: “Nơi này là bệnh viện, không phải nơi để cậu làm trò.”

“Được rồi, được rồi!” Tấn Hằng nhún nhún vai: “Tôi là người có giáo dục, không giống như một số người không được giáp dục đàng hoàng.”

Tấn Hằng nói xong thì nhanh chóng tắt nhạc trên điện thoại, thế nhưng trong miệng vẫn không ngừng ngân nga lời bài hát.

Bạch Bào Nhân nhìn chằm chằm Tấn Hằng.

Tấn Hằng lộ ra dáng vẻ bất ngờ: “Sao thế, người nhà cậu ta chết chứ cũng đâu phải người nhà tôi chết? Tôi hát đôi ba câu mà anh cũng quản sao?”

Bạch Bào Nhân vẫn chưa lên tiếng, Trương Thác đã đưa tay lên võ vôc bả vai Bạch Bào Nhân, tỏ ý bảo Bạch Bào Nhân không cần để ý.

Bạch Bào Nhân trợn mắt nhìn Tấn Hằng, quay đầu nhìn sang chỗ khác. Anh ta biết rõ, bây giờ nếu mình càng để lộ rõ sự kích động của mình thì Tấn Hằng sẽ cảm thấy vô cùng hả hê, thế nhưng Bạch Bào Nhân thật sự không khống chế được bản thân mình.

Tấn Hằng phất phất tay gọi một bác sĩ tới đây, hỏi: “Thi thể người chết hiện giờ đang ở đâu? Mau đưa ra ngoài đi tôi muốn kiểm tra một chút. Đừng quên người này vẫn là nghi phạm giết người đấy!”

Tấn Hằng cố ý nhấn mạnh mấy chữ nghi phạm giết người.

“Anh đủ rồi đấy!” Lâm Ngữ Lam hét lên một tiếng: “Bây giờ ông nội tôi cũng đã mất rồi. Anh có thể đừng hắt nước dơ trên người ông nội tôi nữa được không? Chuyện nhà họ Tân vẫn chưa được điều tra rõ ràng, dựa vào cái gì mà anh dám nói tôi là tội phạm giết người chứ?”

“Đương nhiên là tôi có bằng chứng rồi” Hai tay Tấn Hằng khoanh trước ngực: “Bác sĩ, thi thể ở đâu rồi?”

“Thi thể đã được người thân đưa đi rồi. Xe hỏa táng cũng vừa tới vì thế thi thể đã được đưa về bên kia rồi”

“Cái gì?” Sắc mặt Tấn Hằng nhanh chóng thay đổi, trừng mắt nhìn đám người Lâm Ngữ Lam: “Các người có hiểu quy tắc không thế? Ai cho các người đưa thi thể đi?”

Nhóm Lâm Ngữ Lam nghe thấy thế thì quay sang trố mắt nhìn nhau.

“Tôi là người đã đưa thi thể đi đấy” Trương Thác nhỏ giọng nói với Lâm Ngữ Lam: “Những người này tới đây để gây chuyện, vì thế nếu để ông nội để lại đây thì cũng chỉ tăng thêm thị phi mà thôi, tốt hơn là nên chôn cất ông cụ càng sớm càng tốt”

Nước mắt được Lâm Ngữ Lam kìm nén từ nấy tới giờ nhanh chóng trào ra, mặc dù cô biết Trương Thác làm như thế vì muốn tốt cho ông nội cô, cũng là để muốn tốt cho tất cả mọi người. Nếu không thì nhìn dáng vẻ của người kia thật sự đã muốn chụp cái mũ tội phạm lên đầu ông nội cô. Như thế thì ông nội cô sẽ không yên lòng mà nhắm mắt.

Thế nhưng khi nghĩ tới việc không được nhìn thấy ông nội lần cuối, sự tiếc nuối và đau lòng như thế lại không nhịn được mà dâng lên trong lòng cô.

“Cái tên họ Trương kia, anh làm như thế là có ý gì?” Tấn Hằng vọt tới trước mặt Trương Thác: “Anh làm như thế là cố tình tiêu hủy chứng cứ đấy!”

Trương Thác há miệng, âm thanh nhỏ nhẹ chỉ đủ để hai người họ nghe rõ: “Anh muốn thông qua thi thể của ông cụ để gài bẫy hãm hại chúng tôi sao? Anh nên nhớ lần sau phải mau lẹ hơn một chút!”

Trương Thác nói xong thì từ từ lùi về phía sau.

“Được!” Tấn Hằng nghiến răng nghiến lợi: “Anh giỏi lắm, cứ cho là thế thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, chúng ta hãy nhìn xem!”

Tấn Hằng nói xong thì uốn người, sải bước chạy ra khỏi bệnh viện, đồng thời hét lên: “Mau lên, mau gọi tới trung tâm hỏa táng, bảo họ rằng không được động vào thi thể vừa được chuyển tới nơi hỏa táng!”

Tấn Hằng đưa theo một nhóm người vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện, trực tiếp lên xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.