Con Rể Quyền Quý

Chương 1651:




Chương 1651:

Người bên cạnh nhanh chóng hét lên.

“Ôi, ôi, ôi…” Một âm thanh nhàn nhạt vang lên. Hai tay Cường Kiếm đút trong túi quần chậm rãi đi về phía này: “Chuyện này là sao thế, tôi vừa mới đi ăn khuya về mà đã đánh nhau rồi sao?”

Trương Thác cười nói: “Thanh niên của cục chín Đông Hòa của các người giống như mấy thanh niên nông nổi ở ngoài đường ấy nhỉ?”

“Ha ha” Cường Kiếm cười lớn một tiếng: “Thanh niên mà, sao có thể tránh khỏi việc nông nổi chứ. Không nông nổi thì sao còn dáng vẻ của tuổi trẻ được chứ. Đêm nay họ vẫn còn phải làm việc, chắc hẳn anh cũng không muốn để cậu ta phải vào viện tối nay đúng không? Hơn nữa tối nay cũng lại vô cùng quan trọng với mọi người.”

Lời nói của Cường Kiếm có sự ám chỉ bên trong.

Trương Thác hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng bỏ tay ra khỏi cổ của người thanh niên, sau đó ném người thanh niên đó ra xa mấy mét rồi rơi thật mạnh xuống đất.

Trương Huyền giống như vừa vứt một túi rác to vậy, võ tay một cái sau đó quay sang nói với Cường Kiếm: “Các người nên tăng cường việc giáo dục tư tưởng đi”

Cường Kiếm nhún nhún vai một cái: “Tôi sẽ gửi đề nghị này lên trên.

Trương Thác cũng không nói gì thêm nhanh chóng kéo bàn tay nhỏ bé của Lâm Ngữ Lam kéo cô lên xe. Ngay sau đó chiếc xe thương vụ chậm rãi rời khỏi hiện trường.

Người thanh niên bị Trương Thác ném xuống đất được người khác đỡ dậy. Đừng thấy rằng đây chỉ là một cú ném tiện tay của Trương Thác thế nhưng việc này đối với người thanh niên mà nói thì giống như một cú ném đầy mạnh mẽ của cao thủ vậy.

Người thanh niên nhìn chằm chằm về phía nhóm người Trương Thác rời đi, hung hăng căn chặc răng một cái.

“Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ khiến anh phải trả ái giá thật đắt.”

Cường Kiếm nhìn người thanh niên đó, sau đó huýt sáo, lắc lư rời khỏi đây.

Đám người Trương Thác nhanh chóng rời khỏi đại viện nhà họ Tân, tuy đêm đã khuya thế nhưng lúc này không ai cảm thấy buồn ngủ cả, bọn họ đều tụ lại một chỗ trong nhà, dáng vẻ của tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng.

“Trương Thác, con cảm thấy chuyện này thế nào?” Lâm Kỳ Văn hỏi Trương Thác, đồng thời tất cả những người nhà họ Lâm đều nhìn về phía Trương Thác.

Trương Thác đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. Sau khi yên lặng một lúc lâu, anh lên tiếng: “Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người không được gọi điện thoại cho bên ngoài. Mỗi ngày muốn làm gì thì cứ làm như thế, bên phía nhà họ Tân và ông nội, con sẽ đích thân đi gặp”

“Không cần làm gì hết sao?” Lâm Kỳ Văn lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

“Đúng thế” Trương Thác gật đầu: “Chuyện này xảy ra đột nhiệt, những người đứng sau hoặc là đang nhắm vào tập đoàn Nhất Lâm hoặc đang muốn nhắm vào con. Nếu như đang nhắm vào tập đoàn Nhất Lâm thì chuyện này dễ nói, đơn giản chỉ là vì tiền mà thôi. Nhưng nếu đang nhắm vào con thì chuyện này tương đối phiền phức, cho nên bắt đầu từ bây giờ, mọi người không được liên lạc với bên ngoài, con phải biết rõ mục đích lần này của đối phương rốt cuộc là gì.”

Đám người Lâm Kỳ Văn cũng không hiểu rốt cuộc những gì Trương Thác đang nói là có ý gì thế nhưng khi nghe Trương Thác nói thế thì chỉ đành gật đầu một cái.

Lâm Ngữ Lam há hốc miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Sau khi sắp xếp mọi thứ ở nhà họ Lâm ôn thỏa, Trương Thác một mình rời khỏi khách sạn.

Đêm nay đã định trước sẽ là một đêm không ngủ đối với Trương Thác.

Trương Thác vừa rời khỏi khách sạn thì liền nhìn thấy nhóm Vị Lai đang đứng trước cửa khách sạn.

“Đại ca, tôi nghe nói nhà chị dâu xảy ra chuyện, chúng tôi cần phải làm gì?” Bạch Trình nhanh chóng đi tới trước.

Đám người Bạch Trình khí đứng trước mặt Trương Thác thì như một người bình thường vậy, mọi người cười ha ha, hi hi, vui đùa như thế. Thế nhưng khi để mọi người bình luận về mình thì tất cả cao thủ ở đảo Quang Minh, mỗi một người họ đều là những nhân vật cộm cán. Chuyện xảy ra ở nhà họ Tân đương nhiên nhóm người Bạch Trình cũng biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.