Con Rể Quyền Quý

Chương 1640:




Chương 1640:

Triệu Nhị nói đến đây thì lộ ra dáng vẻ rất tự tin, tiếp tục nói: “Tôi sinh năm 1992, năm nay 28 tuổi, hiện tại là một giám đốc điều hành doanh nghiệp, lương hàng năm là một trăm năm mươi tỷ. Mặc dù cũng không thể nói là giàu có gì nhưng tôi chắc chắn có đủ khả năng nuôi sống bản thân mình. Hơn nữa, sau này tôi còn có nhiều cơ hội để thăng tiến”

Sau khi nói xong những chuyện này, Triệu Nhị nhìn về phía Bạch Trình, chờ Bạch Trình lên tiếng.

Bạch Trình ho khan một tiếng: “Tôi sinh năm một ngàn chín trăm chín mươi hai, lớn hơn cô. Hiện tại… Bây giờ tôi đang sống những ngày mà cô nghĩ đến mỗi ngày”

Bạch Trình nói xong, phát hiện Triệu Nhị còn nhìn chằm chăm mình, trầm mặc hơn mười giây sau, Bạch Trình hỏi: “Triệu cô nương, còn có vấn đề gì sao? “

“Không còn gì nữa sao?” Triệu Nhị lộ ra vẻ mặt có chút nghi hoặc.

“Không còn nữa” Bạch Trình gật đầu.

“Công việc của anh, thu nhập của anh thì sao?” Triệu Nhị thẳng thắn hỏi.

Trương Thác quan sát được, khi Triệu Nhị hỏi vấn đề này, động tác ba người phụ nữ còn lại cũng chậm hẳn đi. Dĩ nhiên là bọn họ vô cùng để ý đến những vấn đến này.

Bạch Trình xấu hổ cười cười: “Bây giờ tôi không có việc “Không có việc làm sao?” Người phụ nữ tóc vàng nhất thời trợn to hai mắt rồi kinh ngạc nói lớn một tiếng. Sau đó, có lẽ là cô ta đã ý thức được mình thất thố, cho nên nhanh chóng ngậm miệng lại, không nói gì nữa.

Triệu Nhị nhíu mày: “Không có công việc sao? Được rồi, tôi hiểu kinh nghiệm trước đây của anh, vậy tài sản của anh là gì?

Có bao nhiêu nhà, bao nhiêu chiếc xe?”

“Trời ơi, bây giờ đi xem mắt đều phải nói chuyện như vậy sao?” Ánh mắt của Vị Lai dừng lại ở trên người Triệu Nhị cứ lướt qua lướt lại. Tuy nhà và xe đối với mấy người Bạch Trình mà nói, không tính là cái gì, nhưng đối với người bình thường mà nói, một câu hỏi có bao nhiêu nhà? Có bao nhiêu chiếc xe?

Bạch Trình lắc đầu: “Trên danh nghĩa thực tế của tôi thì tôi cũng không có xe hơi và nhà”

“Đến xe và nhà đều không có, vậy anh còn đến xem mắt làm gì chứ?” Người phụ nữ tóc ngắn tỏ vẻ khoa trương.

Sắc mặt của Triệu Nhị cũng có chút không vui. Thực ra, cô †a cũng không muốn đến buổi xem mặt ngày hôm nay. Nhưng bố mẹ cô ta áp bức quá gặt, mà cô ta lại không có cách nào khác cho nên mới đưa theo ba người bạn thân của mình tới đây. Để cùng bọn họ xem người tối nay mời ăn cơm thế nào, cũng là xem mình có đụng phải một tên ngốc hay không?

Vốn Triệu Nhị còn tưởng rằng, lần này đụng phải một tên máu mặt. Dù sao bữa ăn ngày hôm nay cũng không rẻ, đối phương lại nhận trả. Hành động này cho thấy nhà anh ta cũng có chút gia thế. Nhưng hiện tại, kết quả là nghe thấy những lời này, làm cho trong lòng Triệu Nhị chỉ còn lại sự lạnh lẽo. Đến nhà và xe cũng không có sao? Vậy anh ta sẽ gặp ai? Anh ta có ý xấu không? Nếu như không phải còn nghĩ đến chuyện nể mặt thì lúc này Triệu Nhị muốn lập tức rời đi ngay.

Ba người bạn của Triệu Nhị cũng đều thu hồi ánh mắt, không thèm nhìn Bạch Trình một cái nào nữa.

“Anh Bạch, tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau. Vì vậy, chúng ta vẫn nên là bạn thì hơn” Triệu Nhị mỉm cười. Sau đó, cô ta cầm đũa lên, dùng sức gắp thức ăn trên cái đĩa trước mặt.

Lúc này, ba người phụ nữ còn lại cũng đều cầm đũa lên, nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, không còn bộ dáng muốn nói chuyện trước đó nữa.

Vị Lai nhìn dáng vẻ bốn người Triệu Nhị mà trợn trắng mắt với Bạch Trình, ý là đang nói, anh xem anh đã tìm được loại phụ nữ gì kìa.

Vẻ mặt của Bạch Trình lộ rõ vẻ cay đắng. Nếu như đây không phải là sự sắp xếp của Bạch Giang Nam thì hôm nay chắc chắn anh ta sẽ không đến. Như vậy anh ta cũng sẽ không rời vào tình trạng giống như bị quan tòa hội thẩm và phải trả lời các loại vấn đề như thế này.

Khi mọi người ngừng nói chuyện phiếm mà ăn cơm, bầu không khí nhanh chóng cứng đờ.

Mười mấy phút sau, người phụ nữ n tóc vàng nháy mắt với ba người Triệu Nhị. Ngay lập tức, bốn người phụ nữ gần như buông đũa còng một lúc, cầm lấy khăn giấy, lại bày ra bộ dáng tao nhã mà lau miệng.

“Anh Bạch, các người cứ nói chuyện đi. Chúng tôi còn có việc khác, cho nên phải đi trước” Triệu Nhị đứng dậy, trực tiếp muốn đi ra khỏi phòng. Thấy vậy, ba người phụ nữ còn lại cũng nhao nhao đứng dậy.

“Để tôi đưa các người đi” Bạch Trình lên tiếng hỏi, lão tử hắn hạ mệnh lệnh cho hăn, tuyệt đối không thể chọc người ta mất hứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.