Con Rể Quyền Quý

Chương 162: Tâm Tư Phụ Nữ






Nhà máy yên tĩnh, điện thoại của Trương Thác liên tục reo lên, khiến ánh mắt mọi người vô thức tập trung lên người anh.
Trương Thác cười hì hì, ngượng ngùng lấy điện thoại ra nhìn, là Lâm Ngữ Lam gửi tin nhắn tới, đại khái là hỏi anh khi nào về nhà, có chuyện muốn sắp xếp cho anh.
Trương Thác không hề nghĩ ngợi trả lời một tin rằng mình về ngay, sau đó kéo cổ tay Hàn Văn Tĩnh muốn đi ra ngoài nhà máy.
“Mấy người anh em, các anh trò chuyện trước đi, tôi có chút chuyện, dẫn bạn gái đi trước đây.”
Trương Thác vẫy tay với Kim Hâm.
“Muốn đi?” Một con dao gấp đột nhiên xuất hiện trước mặt Trương Thác, ngăn cản đường đi của anh.
Ngay cả người ném dao là ai Trương Thác cũng không thèm nhìn một cái, vung chân lên quật tới, một cước này nhanh đến mức ai có mặt cũng không phản ứng kịp.
Lúc bọn họ nhìn rõ chuyện trước mặt, người vừa mới ném dao chặn đường đã bị quật bay xa bốn năm mét, đau đớn cuộn mình trên mặt đất.

Biến cố này khiến Kim Hâm khi nãy muốn nói chuyện cũng ngậm miệng lại, người ngoài ngành chỉ hóng chuyện, người trong ngành thì xem cách thức.
Kim Hâm là một cao thủ, cho nên hắn ta có thể nhìn ra cái vung chân của Trương Thác chứng tỏ điều gì, một cao thủ trăm phần trăm!
Người cầm đầu Lưu Sa mắng to một tiếng, vung dao gấp trong tay, đâm về phía Trương Thác.
Có thể làm người cầm đầu của hành động lần này, thực lực của thủ lĩnh Lưu Sa chắc chắn không yếu.
Tính trong nhà máy, ngoài Kim Hâm và Điền Nhị ra, không ai dám nói có thể thắng được gã ta.
Nhưng một nhân vật như thế mới vừa nhào tới gần Trương Thác, không đợi ra chiêu đã bị anh đá cho ngã nhào.
Cú đá này gọn gàng nhanh nhẹn, Trương Thác đạp vào lồng ngực của người cầm đầu Lưu Sa, nhẹ nhàng chẳng khác nào người lớn đánh trẻ nhỏ.
Cảnh như vậy khiến mấy người Kim Hâm nhìn đến ngơ ngác.
Tình hình gì thế?
Sau khi Trương Thác đá ngã người cầm đầu của Lưu Sa thì không thèm nhìn thêm bất kỳ ai, kéo Hàn Văn Tĩnh tiếp tục đi tới cửa nhà máy.
Anh vốn không định xen vào chuyện này, im lặng nhìn Lợi Nhẫn và Lưu Sa từ từ xử lý là được rồi, kết quả đột nhiên có chuyện, Trương Thác cũng lười chờ đợi.
Người của Lưu Sa thấy hai người phe mình bị đối phương đánh bại một cách nhẹ nhàng như thế, ánh mắt cũng lộ vẻ kinh hãi, nhưng sau đó lại trở thành tàn nhẫn, hơn bốn mươi người nhìn nhau, rống to một tiếng, đồng loạt xông về phía Trương Thác.
“Haiz!”
Trương Thác thở dài một hơi, lại đá bay một người xông tới trước mặt, đối mặt với mấy người của Lưu Sa, Trương Thác hoàn toàn không quan tâm.
Trong mắt anh, những thành viên thuộc về thế lực ngầm Lưu Sa này chẳng khác gì bọn côn đồ bình thường cả, người khác đều không đụng được vào góc áo của anh, còn anh thì cứ một quyền gục một người.
Bốn mươi thành viên của Lưu Sa, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhào tới chỗ Trương Thác như bướm bay.
Kết quả chỉ có một, đó chính là ngã xuống đất không dậy nổi.
Chỉ trong mấy phút, mấy thành viên của Lưu Sa ở đây không còn ai có thể đứng dậy, từ đầu đến cuối, Trương Thác vẫn nằm chặt cổ tay Hàn Văn Tĩnh, chưa từng buông ra.
Người của Lợi Nhẫn có mặt đều trợn tròn mắt, khó tin nhìn Trương Thác, vẻ mặt muốn bao nhiêu đặc sắc là có bấy nhiêu.
Nhất là Đàm Ngọc Bình, từ lúc đầu nhìn thấy Trương Thác đã uy hiếp bằng vũ lực, kết quả bây giờ mới phát hiện mình như một chú hề đang nhảy nhót.
Sau đó nhìn vẻ mặt của Hàn Văn Tĩnh, chẳng có chút bất ngờ nào, rõ ràng đã biết bạn trai của cô ta có bản lĩnh như vậy từ lâu.
Còn mình cả buổi đều đang làm trò cười, trong mắt người ta hoàn toàn không là gì!
Đàm Ngọc Bình nghĩ tới những điều này, khuôn mặt đỏ đến chỉ hận không thể tìm cái lỗ để chui vào.
Sau một lúc lâu, Kim Hâm mới lấy lại tinh thần từ sự kinh ngạc trước mặt, vẻ mặt nhìn Trương Thác đã hoàn toàn không giống với lúc trước: “Người anh em, đây… đây là biết võ mà cậu đã nói sao?”
Kim Hâm còn nhớ lúc mình nói gặp mặt hữu nghị là so quyền cước, Trương Thác từng nói anh biết võ.
“Đúng thế.
Trương Thác gật đầu như lẽ đương nhiên: “Nhưng lâu rồi không luyện tập, có hơi không quen, ha ha, mấy anh so tài cũng so xong rồi, có thể đi chưa? Tôi còn có chuyện phải về đấy.”
Kim Hâm nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu: “Có thể!”
Với chuyện Trương Thác là ai, kế tục phái nào, Kim Hâm không hề hỏi một tiếng.
Đầu tiên, trong thế lực ngầm có quy tắc, mấy thứ này là cấm kỵ, không thể tuỳ tiện hỏi.
Thứ hai, thực lực của Trương Thác quá mạnh mẽ, Kim Hâm cũng không có cách hỏi.
Kim Hâm đặc biệt sắp xếp một chiếc xe đưa Trương Thác và Hàn Văn Tĩnh về nội thành, hắn ta thì ở lại xử lý chuyện của thành viên Lưu Sa.
Trước khi Trương Thác rời khỏi nhà máy, cố ý nhìn thoáng qua Đàm Ngọc Bình: “Người anh em, xem ra giới hạn của anh hơi thấp, tôi không biết lúc nào mới có thể chạm phải giới hạn của anh nữa?”
Đàm Ngọc Bình cười ngượng ngùng không trả lời, bây giờ anh ta nào dám láo xược với Trương Thác nữa chứ.
Bốn mươi mấy thành viên của Lưu Sa, mỗi một người đều là cao thủ không thua gì mình, toàn bộ đều bị người này đánh ngã, chiến tích thế này, cả Lợi Nhẫn cũng chỉ có mấy Trung đội trưởng mới có thể làm được nhi?
Sau khi về tới nội thành, Trương Thác lập tức chạy về nhà, thấy Lâm Ngữ Lam đang một mình ngồi nghiêng người trên sofa, mái tóc buông xõa, dáng người thướt tha.

Vừa nhìn thấy Trương Thác, mặt của Lâm Ngữ Lam tự nhiên hơi đỏ lên, hình như lại nghĩ đến chuyện trưa hôm nay.
Trương Thác thấy dáng vẻ đỏ mặt của người phụ nữ này, chỉ hận không thể nâng trong lòng bàn tay hôn mạnh một cái.
“Gần đây anh luôn về rất muộn, buổi tối có chuyện gì sao?” Lâm Ngữ Lam tuỳ tiện tìm một đề tài, giảm bớt sự xấu hổ trong lòng mình.
Trương Thác gật đầu: “Có một chút chuyện nhỏ, đúng rồi, em nói có chuyện sắp xếp cho anh hả?”
Ánh mắt Lâm Ngữ Lam đột nhiên trở nên hơi trốn tránh, thật sự cô không hề có chuyện gì sắp xếp cho Trương Thác, nói như thế chỉ là tìm cớ để Trương Thác mau chóng về nhà mà thôi.
Bản thân Lâm Ngữ Lam cũng không thể giải thích vì sao mình lại đột nhiên gửi cho Trương Thác nhiều tin nhắn như vậy, còn lấy cớ như thế.
Sau khi gửi tin nhắn xong thì cô đã hối hận rồi, trong lòng cũng luôn thấp thỏm không yên.
“Sao thế Chủ tịch Lâm, có chỗ nào không thoải mái à?” Trương Thác thấy vẻ mặt mất tự nhiên kia của Lâm Ngữ Lam thì quan tâm hỏi.
“Không… không có.” Lâm Ngữ Lam lấy lại bình tĩnh, chỉnh mái tóc hơi rối: “Buổi tối ngày mai, tôi hẹn mấy người bạn ra ngoài chơi, đều là cả nhà đi cùng nhau, anh cũng đi theo tôi, không có vấn đề gì chứ?”
“Đương nhiên không có vấn đề!” Trương Thác vui vẻ đồng ý: “Cần anh chuẩn bị cái gì không?”
“Cũng không cần, chỉ là mấy người bạn kia của tôi thích so bì ở một vài mặt, đến lúc đó anh ráng nhịn một chút.
“Được.” Trương Thác gật đầu.
“Được, vậy cũng không còn chuyện gì nữa, tôi đi nghỉ ngơi trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Lâm Ngữ Lam điều chỉnh lại tư thế lười biếng, đôi chân thon dài để xuống đất, vẫy tay với Trương Thác: “Ngủ ngon nhé.” “Được, ngủ ngon.
Trương Thác cũng vẫy tay với Lâm Ngữ Lam.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.