Con Rể Quyền Quý

Chương 1603:




Chương 1603:

Ông Tân nói tiếp: “Tôi không muốn sau khi tôi chết, đời sau nhà họ Tân tôi bởi vì một chữ tiền mà chia năm xẻ bảy. Tôi đã muốn lập một di chúc, hiến tặng tất cả tài sản. Đối với tình huống hiện tại của tôi thì vốn không biết nên tin ai, mà luật sư của tôi mà tôi có thể tin tưởng chỉ có chú”

Nói đến đây, ông Tân nhìn thoáng qua phía cửa phòng.

Lâm Nhạc Hằng hiểu ý, đi qua đóng cửa phòng lại, lại lần nửa trở về bên giường.

Ông Tân nói: “Nhạc Hằng, bây giờ tôi chỉ có thể giao di chúc vào trong tay chú thôi. Đợi tôi đi rồi, chú giúp tôi công khai bản di chúc này, tất cả tài sản của tôi sẽ chuyển hết tới dưới công ty của chú trong thời gian nhanh nhất”

Sắc mặt Lâm Nhạc Hằng hoảng sợ, vội nói: “Ông Tân, chuyện này không thể nào đâu. Lâm Nhạc Hằng tôi có đức gì chứ, ông thế này…”

“Nhạc Hằng, chú hãy nghe tôi nói” Ông Tân đè tay Lâm Nhạc Hằng lại: “Thời gian của tôi không còn nhiều nữa. Hai mươi tư nghìn tỷ này là cả đời Tân Văn Hiên này tích cóp từng chút một. Tôi tin thái độ làm người của chú. Chuyện này đã muốn để người khác đi làm, nhưng tôi lấy danh nghĩa tài trợ.

Hẳn là chú hiểu ý của tôi”

“Tôi hiểu” Lâm Nhạc Hằng gật đầu. Sở dĩ Tân Văn Hiên lấy danh nghĩa tài trợ là vì sợ nói là tài sản để lại sẽ thu hút sự chú ý của kẻ có lòng.

“Sau khi tôi chết, chú không cần dùng danh nghĩa của tôi, chú có thể dùng danh nghĩa của chú hoặc Nhất Lâm, quyên góp hết số tiền này cho một cái quỹ là được rồi” Ông Tân run rẩy lấy ra một tấm danh thiếp dưới gối đầu: “Đây là quỹ tôi thành lập vài năm trước. Đến lúc đó chú chỉ cần chuyển tiền qua đây là được. Nhạc Hằng, đừng khiến tôi thất vọng”

“Ông Tần, ông yên tâm” Lâm Nhạc Hằng cầm danh thiếp trong tay ông Tân, trịnh trọng cất vào trong túi.

“Được rồi, ma ốm quấn thân tôi, chú nán lại với tôi lâu cũng không may mắn. Con cháu chú chắc cũng tới đây rồi, mau đi nghỉ ngơi đi” Ông Tân vỗ bả vai Lâm Nhạc Hằng: “Chuyện cả đời này tôi đáng khoe khoang nhất phải nói đến con mắt tinh tường nhìn người lúc trước. Ha ha ha, khụ khụ!”

Ông Tân cười hai tiếng rồi liên tục ho khan.

“Đi mau, đi mau đi Nhạc Hằng, tôi cũng muốn nghỉ ngơi”

“Ông Tân, ông hãy chú ý giữ gìn sức khoẻ” Lâm Nhạc Hằng đứng dậy khỏi ghế.

“Ha ha, cái bộ xương già này của tôi vẫn có thể chống đỡ được vài ngày”

Lâm Nhạc Hằng gật gật đầu, không nói lời nào, yên lặng rời khỏi phòng.

Cửa vừa mở ra, Lâm Nhạc Hằng đã thấy Tân Phong ghé tai đứng ở cửa. Trong nháy mắt cửa mở ra, hiển nhiên Tân Phong bị hoảng sợ, vội vàng đứng thẳng người lên.

“Ông cụ Lâm, tình huống của cha tôi thế nào rồi?”

Lâm Nhạc Hằng thấy bộ dạng của Tân Phong, lắc lắc đầu.

Nếu nhà họ Lâm cũng có đời sau thế này, Lâm Nhạc Hằng chỉ sợ ông ta đến lúc chết cũng khó có thể nhắm mắt.

Ngoài cổng viện lớn của nhà họ Tân, sau khi đám người Trương Thác đợi được khoảng nửa tiếng thì thấy Lâm Nhạc Hằng bước ra từ trong viện.

“Sao rồi ông nội?” Lâm Thuỳ Hân vội tiến lên đỡ lấy Lâm Nhạc Hằng.

Có thể thấy sắc mặt Lâm Nhạc Hằng không dễ nhìn lắm.

Lâm Nhạc Hằng thở dài: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã”

Lâm Thuỳ Hân không nói gì, đỡ Lâm Nhạc Hằng lên xe.

Những người còn lại của nhà họ Lâm cũng lên xe hết.

Ánh mắt Trương Thác nhìn về phía trong viện lớn nhà họ Tân, nheo mắt lại.

Sau khi Lâm Thuỳ Hân lên xe, phát hiện Trương Thác vẫn đứng đó, cố ý gọi một tiếng: “Chồng ơi đi thôi”

“A, ừ” Trương Thác gật gật đầu, thu hồi tâm mắt, trở lại trên xe.

Trước khi đến đã đặt trước khách sạn, chờ khi mọi người tới khách sạn đã là không giờ. Sau khi chia phòng xong thì chìm vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.