Con Rể Quyền Quý

Chương 1597:




Chương 1597:

Sau khi thư ký của Tôn Nghiêm bị đạp văng ra, Trương Thác tát một cái lên mặt Tôn Nghiêm.

“Chát!”

Một tiếng vang giòn giã, một cái răng đầy máu bay ra từ mồm Tôn Nghiêm. Mà tiếng kêu thảm thiết của Tôn Nghiêm cũng hơi ngừng lại, cậu ta đã bị đánh đến mức choáng váng.

Trương Thác có chút không nhịn được nói: “Tôi bảo cậu học tiếng chó sủa, không phải bảo cậu kêu thảm thiết, không nghe rõ lời tôi à?”

Tôn Nghiêm từ từ lấy lại tinh thần từ cơn choáng váng, trong ánh mắt tràn ngập sự khó tin, ngón tay run rẩy giơ lên chỉ vào Trương Thác: “Mày…”

“Chát!”

Trương Thác lại tát một phát nữa rơi trên mặt Tôn Nghiêm.

Hai cái tát này giáng xuống, mặt Tôn Nghiêm gần như bị sưng phù lên hết.

“Bảo cậu học tiếng chó sủa, không phải bảo cậu nói tiếng người”

“Mấy người dám đánh người, tôi muốn kiện mấy người!”

Thư ký của Tôn Nghiêm rống giận bò dậy.

Trương Thác nhìn thư ký của Tôn Nghiêm một cái, sau đó nhấc chân, hai bước đã tới trước người thư ký của Tôn Nghiêm: “Kiện bọn tôi? Nhắc cho anh biết, tôi chỉ đánh các anh mấy cái, anh lại thật sự đi kiện cũng chẳng kiện ra kết quả gì lớn đâu, chi bằng để tôi giúp anh một chút nhé!”

Trương Thác nói xong, trực tiếp cầm cánh tay người thư ký của Tôn Nghiêm lên, sau đó dùng sức bẻ một cái, vặn cánh †ay anh ta biến thành như bánh quai chèo.

Thư ký của Tôn Nghiêm phát ra một tiếng hét to đau đớn, cả người lui về sau mấy bước rồi tê liệt ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn.

Nhìn cảnh tượng như thế, đám người Tổng giám đốc Ngô gần như đồng loạt âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Bọn họ thật sự không ngờ tới Trương Thác lại là một nhân vật độc ác như thế, nói bẻ gãy tay người ta là lập tức bẻ gãy tay người †a luôn.

Nghĩ lại thái độ trước đó của mình với Trương Thác, cách mà mình gọi Trương Thác, đám người Tổng giám đốc Ngô không kiềm được toát mồ hôi lạnh cả xương sống.

Trương Thác cũng không nhìn thư ký của Tôn Nghiêm nữa mà chuyển ánh mắt trở lại trên người Tôn Nghiêm.

“Sủa đi!”

Vẻ mặt Tôn Nghiêm sợ hãi nhìn thư ký của mình vẫn còn kêu gào thảm thiết lăn lộn trên đất, thân thể không kiềm được mà run rẩy. Lúc nhìn Trương Thác một lần nữa, trong mắt Tôn Nghiêm tràn ngập vẻ hoảng sợ, cũng không dám lên tiếng.

Trương Thác híp mắt nhìn Tôn Nghiêm, sau khi im lặng mấy giây thì bất thình lình mở miệng quát: “Sủa đi!”

Tiếng quát to này của Trương Thác cứ như một tiếng chuông lớn, vang vọng trong tai Tôn Nghiêm, Tôn Nghiêm gần như theo bản năng mà phát ra âm thanh.

“Gâu!”

Sau khi Tôn Nghiêm học tiếng chó sủa ra một tiếng mới phản ứng lại, trong nháy mắt đỏ hết cả mặt, cảm giác cực kỳ mất mặt nhưng vì sợ hãi nên không dám nói thêm điều gì.

“Ha ha!” Trương Thác cười lớn: “Đúng là một con chó không nghe lời, phải dạy dỗ nhiều hơn mới được. Nào, sủa tiếp đi! Còn hai tiếng nữa”

Tôn Nghiêm run rẩy lên tiếng: “Mày… Mày đừng có quá đáng”

“Sủa!” Trương Thác thu lại nụ cười trên mặt, hét lớn một tiếng, ngay sau đó lại giơ bàn tay lên một lần nữa, tát một phát lên mặt Tôn Nghiêm.

Một cái tát này trực tiếp đánh cho Tôn Nghiêm nằm rạp trên đất.

Tôn Nghiêm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc trống rỗng, thậm chí cậu ta cảm giác có vẻ khuôn mặt của mình đã bị một cái tát này đánh lệch sang một bên.

“Sủal”

Trương Thác bước tới, đạp lên tay Tôn Nghiêm rồi dùng sức chà xát.

Trương Thác dùng sức giẫm lên bàn tay cậu ta, loại đau đớn này không cách nào chống đỡ nổi, khiến cả khuôn mặt Tôn Nghiêm bắt đầu trở nên vặn vẹo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.