Con Rể Quyền Quý

Chương 1595:




Chương 1595:

Lâm nghĩ rằng đối phương sẽ trả cho tập đoàn Nhất Lâm một khoản tiền bồi thường, lại còn ngoan ngoấn trả lại quyền sở hữu tài sản. Xin cho tôi nói thẳng, nếu như người của tập đoàn Nhất Lâm ngây thơ như vậy thì các anh thật sự không có tư cách mở rộng con đường kinh doanh đến Đô Hải, nơi đó khác với nơi nhỏ bé như thành phố Châu Xuyên này, không phải là nơi để cho mấy người trẻ tuổi các anh vui đùa”

Tôn Nghiêm nói: “Tổng giám đốc Lâm, có vẻ như sự hợp tác của chúng ta cần phải suy xét nhiều hơn”

“Tổng giám đốc Tôn, chồng tôi sẽ không lấy chuyện này ra nói lung tung, anh ấy chịu trách nhiệm xử lý chuyện này, chắc chắn không có vấn đề gì” Lâm Ngữ Lam nói một cách tự tin.

“Bỏ đi” Tôn Nghiêm lắc đầu: “Tổng giám đốc Lâm, chúng †a đều là người làm ăn, nhất định hiểu được cái gì gọi là thương trường như chiến trường. Nếu như mỗi người đều nghĩ đơn giản như tập đoàn Nhất Lâm thì mọi người đều có thể làm cho ngành công nghiệp phát triển lớn mạnh hơn. Nếu bây giờ các cô muốn hợp tác với Công nghiệp Chấn Kiền của chúng tôi, xin hãy thể hiện sự chân thành của quý công ty ra đây”

Khi Tôn Nghiêm nói ra hai chữ chân thành này, cậu ta cố ý nhìn Lâm Ngữ Lam với ánh mắt mang tính xâm lược, dùng ánh mắt để ám chỉ Lâm Ngữ Lam.

Đương nhiên, ánh mắt của Tôn Nghiêm không thoát khỏi sự chú ý của Trương Thác.

Trong mắt Trương Thác lóe lên một tia sáng lạnh, anh mỉm cười: “Tổng giám đốc Tôn, nếu anh đã nói chúng tôi ngây thơ, vậy thì chúng ta đánh cược một lần đi, anh thấy thế nào?”

“Ô?” Trên khóe miệng của Tôn Nghiêm nhếch lên một nụ cười: “Thật thú vị, một người sinh ra ở một nơi nhỏ bé như thành phố Châu Xuyên lại muốn đánh cược với tôi? Nói đi, anh muốn đánh cược thứ gì?”

“Rất đơn giản” Trương Thác cầm điện thoại lên: “Nếu tổng giám đốc Tôn không tin những lời tôi vừa nói, vậy từ giờ trở đi, tôi để điện thoại lên bàn, cũng sẽ không liên lạc với bất kỳ ai, để xem những người đó có cầm giấy chứng nhận quyền sở hữu đất cùng với số tiền bồi thường của bọn họ đến đây hay không”

“Haha” Thư ký của Tôn Nghiêm cười khinh thường: “Đúng là trò trẻ con nhàm chán”

“Tổng giám đốc Tôn, nếu cậu không dám đánh cược thì coi như tôi chưa nói gì” Trương Thác nói xong định đút điện thoại vào túi.

“Đợi đã” Tôn Nghiêm lên tiếng ngăn lại động tác của Trương Thác: “Đánh cược thì được thôi, nhưng nếu tiền đặt cược quá nhỏ thì tôi không muốn chơi!”

Trương Thác chuẩn bị nhét điện thoại vào trong túi, anh ném nó lên trên bàn ở trước mặt: “Nếu như không có người tới, tôi sẽ tặng miễn phí một trăm nghìn tỷ tiền mặt cho tổng giám đốc Tôn, anh thấy sao?”

Thư ký của Tôn Nghiêm nghe vậy, đột nhiên đồng tử co rút lại.

Một trăm nghìn tỷ tiền mặt!

Tổng tài sản của cả Chấn Kiền cũng chỉ gần hai trăm nghìn tỷ! Một trăm nghìn tỷ tiền mặt là một khoản tiền khổng lồ đối với công ty Công nghiệp Chấn Kiền!

Trong mắt Tôn Nghiêm cũng lộ ra vẻ tham lam: “Được.”

“Chúng tôi thua thì tặng cho tổng giám đốc Tôn một trăm nghìn tỷ tiền mặt. Nếu tổng giám đốc Tôn thua, chúng tôi cũng không cần tiền, chỉ cần tổng giám đốc Tôn quỳ xuống học ba tiếng chó sủa là được” Trương Thác tiến lên một bước đứng trước mặt Tôn Nghiêm, anh nhìn thẳng vào đối phương.

Tôn Nghiêm nghe nói như vậy, mặt biến sắc, nhìn chằm chằm Trương Thác: “Mày nói gì?”

“Tôi nói cậu thua thì quỳ xuống, học theo con chó sủa ba tiếng đi. Tất nhiên nếu cậu không dám, vậy thì coi như tôi chưa nói.” Trương Thác nhún vai.

“Mày cố tình để tao sủa theo tiếng chó ư? Mày cho rằng mày là cái thá gì?” Tôn Nghiêm quát tháo ngay tại trận.

“Vậy coi như thôi, không cần phải cược nữa” Mặt Trương Thác bình tĩnh như không hề gì, đồng thời vươn tay định cầm lấy điện thoại vừa ném lên bàn trà.

Tôn Nghiêm nhìn chằm chằm động tác trên tay Trương Thác, ba trăm nghìn tỉ tiền đặt cược mà lúc nãy Trương Thác đã nói không ngừng vang vọng trong đầu cậu ta, bao gồm cả ý đồ của lần cá cược này. Tôn Nghiêm cho rằng dù có thế nào cũng không thể thua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.