Con Rể Quyền Quý

Chương 1587:




Chương 1587:

“Anh Trương, tôi không biết là anh đã bị trúng gió hay là uống nhầm thuốc gì nữa mà lại nói những lời này với tôi” Tổng giám đốc Ngô bực bội hừ một cái: “Hôm nay là bữa tụ tập riêng của chúng tôi, mời anh lập tức đi ra ngoài.”

“Anh đi ra ngoài đi, ở đây không có ai chào đón anh cải”

“Chúng tôi không biết các lãnh đạo nhà nước có kết án chúng tôi hay không, nhưng nếu anh tiếp tục gây rối ở đây thì chúng tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt anh đi đấy!”

Nhìn thấy đám người tổng giám đốc Ngô hoàn toàn không tin những lời nói của Trương Thác thì anh thở dài nói: “Haizz, tôi đã nói rồi, các người không tin cũng đừng trách tôi, chúc các vị vui vẻ”

Trương Thác nói xong đã quay đầu rời khỏi phòng bao.

“Anh Trương nhờ anh đóng cửa phòng lại giùm tôi” Khi Trương Thác đi đến cửa phòng bao thì tổng giám đốc Ngô gọi với theo.

Trương Thác quay lưng lại vẫy tay với tổng giám đốc Ngô và những người khác rồi đóng cửa phòng bao lại theo như lời tổng giám đốc Ngô nói.

Ngay lúc cánh cửa phòng bao đóng lại, trong phòng vang lên những tràng cười to điên cuồng.

“Cái tên họ Trương này nói anh ta bị bại não tôi nghĩ là còn đang khen anh ta đó!”

“Tôi nghĩ anh ta xem chúng ta trở thành người bại não rồi!”

Tổng giám đốc Ngô cười nói: “Tôi không biết chính xác là tên họ Trương kia có bại não hay không, tôi chỉ biết là bây giờ tập đoàn Nhất Lâm đã không còn cách nào nữa đối với chúng †a rồi. Nếu không cũng không cần lấy cớ chúng ta sẽ bị kết án để đe dọa chúng ta, nên chúng ta cứ tiếp tục kéo dài việc không giao đất thì tôi dám khẳng định rằng một trăm năm mươi triệu kia bọn họ cũng không dám đưa thiếu một đồng đâu: “Cứ tiếp tục kéo dài đi để xem tập đoàn Nhất Lâm có thể làm được gì!”

“Nào mọi người, chúng ta hãy ăn uống no nê đi. Sau bữa ăn này, các vị muốn chơi gì thì tự chơi đi nhé”

“Đúng vậy, ba ngày sau chúng ta xem thử tập đoàn Nhất Lâm sẽ nói như thế nào!”

Tất cả mọi người trong phòng bao đều cười rất vui vẻ, bọn họ liên tục nâng ly chúc rượu. Ngay lúc bọn họ đang ăn uống say sưa vui vẻ.

“Ầm”

Âm thanh vật nặng rơi xuống cùng lúc đó thì cánh cửa phòng bao bị người bên ngoài đá tung ra.

Ngay lúc cánh cửa phòng bao bị đá tung ra, đột nhiên hơn mười bóng người to lớn từ bên ngoài xông vào, bọn họ không nói lời nào đã trực tiếp đè tổng giám đốc Ngô và những người khác lên trên bàn.

Khi tổng giám đốc Ngô đang chuẩn bị tức giận, anh ta cảm thấy có một thứ gì đó lạnh như băng đang áp trên trán mình, anh ta cố gắng nhìn cho rõ thì hoảng hốt nhận ra đó là họng súng đen thui. Nó dọa cho tổng giám đốc Ngô sợ đến nỗi hai chân như nhũn ra và gân như muốn tiểu luôn ra quần, anh ta lại nhìn xung quanh thì thấy tất cả mọi người ở trong phòng bao đều đang bị đè đầu xuống bàn và cũng bị chĩa súng vào đầu.

Tổng giám đốc Ngô và những người khác chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khuôn mặt ai nấy cũng đều tái đi vì sợ hãi.

“Các người…Các người là ai hả?” Tổng giám đốc Ngô run rẩy hỏi, đôi môi mím chặt vì căng thẳng có chút tím tái.

Bạch Bào Nhân đã thay một bộ quần áo thường phục, anh †a từ ngoài cửa bước vào, lấy từ trong túi áo khoác ra một cái giấy chứng nhận rồi ném lên trên cái bàn trước mặt tổng giám đốc Ngô.

Tổng giám đốc Ngô không nhìn thấy được trên giấy chứng nhận của Bạch Bào Nhân đã đưa ghi anh ta thuộc về đơn vị nào nhưng quốc huy với con dấu thép trên giấy chứng nhận đã nói rõ với tổng giám đốc Ngô rằng thân phận của người trước mặt anh ta chắc chắn là không hề đơn giản chút nào.

Bạch Bào Nhân kéo ghế đến ngồi bên cạnh tổng giám đốc Ngô, anh ta cầm lấy một quả táo trên bàn ăn lên, cho vào miệng và cắn một miếng, vừa nhai vừa hỏi: “Anh có biết mình đã phạm tội gì không?”

Tổng giám đốc Ngô khó khăn nuốt nước miếng lắc đầu.

Bạch Bào Nhân vẫy tay ra sau là đã có một người đi đến lấy ra hai tờ thỏa thuận để trước mặt tổng giám đốc Ngô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.