Con Rể Quyền Quý

Chương 1582:




Chương 1582:

Bàn tay của người đàn ông đã duỗi ra sờ lên người Thiết Tăng Thiên Á, có thể thấy rằng bàn tay của người đàn ông vì phấn khích mà đang run lên. Anh ta mơ tưởng về việc bắt đầu làm tình với người đẹp. Ngay khi người đàn ông vẫn đang nghĩ về điều đó, nghĩ răng anh ta sắp thành công, thì một vâng sáng lóa mắt hiện ra nhắm thẳng vào bộ phận bên dưới của anh ta, anh ta chỉ còn cảm thấy một trận đau đớn dữ dội đang từ từ truyền đến từ bộ phận bên dưới của mình, tiếp theo là cả người không thể khống chế được mà bay thẳng ra bên ngoài, làm cho cái bàn vỡ vụn ra.

Trương Thác vẫn ngồi ở chỗ đó từ từ đứng lên, toàn thân lạnh như băng, ánh mắt quét qua ba người còn lại: “Cút ngay nếu không muốn chết”

Ba người còn lại thấy đồng bọn bị đánh chảy máu mũi, ngất xỉu, sợ đến mức không dám hé răng nửa lời, thậm chí bỏ chạy mà không thèm nhìn đồng bọn của mình.

“Bạch Trình, tôi đã giao việc cho cậu ở đây rồi, tôi còn có việc, phải về trước” Trương Thác nói rồi bước ra khỏi quán bar mà không quay đầu lại.

Khóe miệng Thiết Tăng Thiên Á chậm rãi mở ra, nhìn bóng lưng của Trương Thác, vẻ mặt đắc ý.

“Tôi luôn muốn hỏi cô, tại sao?” Sau khi Trương Thác rời đi, Bạch Trình mở miệng hỏi.

“Anh không hiểu” Thiết Tăng Thiên Á đập vỡ ly rượu trong tay, cầm lấy nửa cốc nước ấm còn lại, cầm trong lòng bàn tay: “Tôi sẽ lấy ly này. Anh có thể trả tiền cho ông chủ”

Thiết Tăng Thiên Á cầm lấy chiếc cốc trên tay, rời đi với vẻ mặt hạnh phúc.

Bạch Trình nở một nụ cười gượng gạo, nói một cách logic thì Thiết Tăng Thiên Á nổi loạn ở trên đảo là để thu hút kẻ thù, bản thân khi nhìn thấy cô ta, phải là không ngừng hận mới đúng, nhưng khi đối diện với người phụ nữ này, Bạch Trình không thể nào hận cho được, dù sao từ trước đến giờ mình đều coi người này là chị dâu.

Sáng hôm sau Trương Thác dụi dụi đôi mắt ngái ngủ đi ra khỏi phòng ngủ, thật trùng hợp là quan hệ với Lâm Ngữ Lam đã nhanh chóng nóng lên, nhưng hai người bọn họ vẫn ngủ riêng, mỗi lần muốn tiến thêm một bước thì đều bị chuyện gì đó đột nhiên xuất hiện cắt ngang.

Lúc Trương Thác đi ra khỏi phòng ngủ thì cũng vừa lúc nhìn thấy Lâm Ngữ Lam cũng đang bước ra từ phòng ngủ.

Có thể nhìn ra được rằng Lâm Ngữ Lam vẫn còn rất mệt mỏi, dù sao thì cũng đã hai ngày rồi cô chưa ngủ, mà hôm qua cô lại bận rộn nguyên một ngày. Với tình trạng bây giờ của cô thì cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt, chẳng qua là hai ngày này đối với tập đoàn Nhất Lâm mà nói có lẽ là hai ngày quan trọng nhất nên Lâm Ngữ Lam hoàn toàn không thể rút ra được một chút thời gian nào để nghỉ ngơi cả.

“Bà xã ơi, em dậy rồi à, hôm nay công ty có nhiều việc không?” Trương Thác cười hỏi.

“Chẳng qua là có một ít chuyện vặt vãnh lại tương đối phiền phức thôi, nhưng mà em cần phải xử lý từng chuyện một” Lâm Ngữ Lam xoa xoa huyệt thái dương của mình.

Trương Thác nhìn khắp phòng tò mò nói: “Bà xã à, Tổng giám đốc Tân và cô nhóc Thiên Linh còn chưa về sao? “

Lần về nhà trước hay là lần đi sa mạc đợt trước, Lâm Ngữ Lam có nói qua với Trương Thác rằng Tân Như dẫn theo Thiên Linh đi viện mồ côi ở rồi. Nhưng đợi sau khi từ sa mạc trở về Trương Thác mãi vẫn không có thời gian trở về nhà.

“Hửm? Anh không biết sao?” Lâm Ngữ Lam có chút ngoài ý muốn nhìn Trương Thác một cái.

“Biết chuyện gì?”

“Lần trước tổng giám đốc Tân đi viện mồ côi rồi sau đó cô ấy đã bỏ tiền ra dẫn viện trưởng Thôi và bọn trẻ đi du lịch rồi.

Có lẽ qua năm mới bọn họ mới trở về, tổng giám đốc Tân còn đăng rất nhiều hình trên vòng bạn bè của cô ấy nữa, anh không thấy sao?” Lâm Ngữ Lam vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra lướt vòng bạn bè của cô ấy.

Trương Thác cười hì hì, tuy anh cũng có ứng dụng mạng xã hội nhưng anh cũng không thật sự quan tâm đến nó lắm.

“Dạ, bọn họ đã đến công viên Disney rồi, anh xem bọn trẻ hạnh phúc chưa kìa” Lâm Ngữ Lam mở một bức ảnh ra.

Đây là bức ảnh chụp chung của Tân Như, viện trưởng Thôi, Thiên Linh và những đứa trẻ khác của viện mồ côi, nhìn vào bức ảnh có thể thấy rằng trên khuôn mặt của từng người trong ảnh đều chứa đựng nụ cười thỏa mãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.