Con Rể Quyền Quý

Chương 1571:




Chương 1571:

Trương Thác nhìn thấy Thiệu Khang đứng ngoài cửa nhà hàng, cũng không hề ngạc nhiên một chút nào, chính Thiệu Khang đã sắp xếp những người kia, còn tự cho rằng mình giấu giếm kín kế, nhưng nào ngờ sớm đã bị Trương Thác nhìn đến không thể rõ ràng hơn, thậm chí những kẻ dưới tay Thiệu Khang kia bắt đầu từ khi nào có liên hệ với anh ta Trương Thác cũng năm được rất rõ.

Vả lại mục đích đến đây của Thiệu Khang, Trương Thác không nghĩ cũng biết, chính mình lúc đó đánh tráo đỉnh Khắc Thần, qua nhiều ngày như vậy dù thế nào Thiệu Khang cũng có thể phát hiện ra, cũng tất nhiên sẽ liên tưởng đến An Đông Hưng.

Trong mắt Trương Thác, một cái thế lực ngầm nhị đẳng không tính là gì cả, nhưng trong xã hội này, cũng tính là có chút năng lực, muốn tra ra động thái của An Đông Hưng vẫn khá dễ dàng, mà chính mình lần trước từng giáo huấn Thiệu Khang, lần này anh ta còn dám đến thì chắc chắn là đã tìm được trợ thủ.

Lúc trước, Trương Thác một mực muốn làm rõ, rốt cuộc là thế lực ngầm nào muốn tìm kiếm bí mật sâu xa kia của Lâu Lan, sau khi biết được An Đông Hưng không thuộc về bất cứ thế lực ngầm nào, Trương Thác không hề từ bỏ, mà là biết rằng, Thiệu Khang sẽ đưa người phía sau hắn đi ra ngoài, suy cho cùng một thế lực ngầm nhị đẳng cũng không xứng có được đồ dưới đất của Lâu Lan.

Đức Lăng mang theo nụ cười mỉm tiến về phía cửa lớn của nhà hàng, khi nhìn thấy Trương Thác cũng mang theo nụ cười như mình, trong mắt Đức Lăng lộ ra một tia không hài lòng, lên tiếng nói: “Có vẻ cậu rất tự tin đối với chính mình?”

“Cười mỉm là lễ nghi cơ bản để tiếp đãi với khách từ xa tới của Đông Hòa chúng tôi.” Trương Thác cười nói.

“Tôi không muốn nói lời thừa thãi với cậu” Đức Lăng không có kiên nhẫn nói: “Mục đích tôi đến đây hẳn cậu cũng biết rõ, đỉnh đâu?”

“Vừa đi vừa nói.” Trương Thác vươn tay ra làm một tư thế mời.

Đức Lăng hừ lạnh một tiếng, đi về phía trước.

Trương Thác đóng vai người dẫn đường, đưa hai người vào một gian phòng khách, phòng khách vô cùng rộng rãi, đây vốn là phòng tiệc lớn nhất của nhà hàng Tân Hoa.

Trong phòng khách, có một sân khấu đang được dựng lên, bên trên còn treo một tấm màn che.

“Vừa mua nơi này về nên còn đang phải tu sửa, phía sau có chỗ ngồi” Trương Thác nói.

Phía sau màn che sân khấu có vài băng ghế cũ nát.

Trương Thác đi lên trước ngồi xuống, sau đó làm động tác mời với Đức Lăng: “Mời”

Đức Lăng cười lạnh một tiếng, không hề ngồi xuống mà đứng nguyên chỗ cũ nói: “Tôi đến đây không phải để lãng phí thời gian với cậu, đỉnh đâu?”

Trên mặt Trương Thác vẫn treo lên nụ cười mỉm, khẽ lắc đầu nói: “Cái đỉnh này không ở chỗ của tôi.”

“Đỉnh không ở chỗ cậu thì người hẳn là ở chỗ cậu!” Đức Lăng nhìn chằm chằm Trương Thác: “Giao tên họ An kia ra đây!”

Trương Thác nghe xong lời này, ý cười trên mặt biến thành vẻ hoài nghi, nhìn về phía Thiệu Khang, lên tiếng nói: “Cậu không nói với vị này tôi làm nghề gì sao?”

Thiệu Khang thấy Trương Thác hỏi mình, vẻ mặt lộ ra nụ cười mất tự nhiên nói: “Nói… Nói rồi”

Phía sau Đức Lăng là thế lực ngầm nhị đẳng, Thiệu Khang không dám đắc tội.

“Tôi nói.” Ánh mắt của Trương Thác quay lại trên người Đức Lăng: “Nếu như cậu ta đã nói với ông là tôi làm nghề gì rồi mà ông còn huênh hoang càn quấy đến chỗ tôi đòi người thì có phải là có chút không phù hợp không? Ông muốn đạp nát biển hiệu của công ty vệ sĩ chúng tôi sao?”

Thiệu Khang cũng Đức Lăng nhăn mày lại: “Cậu có ý gì?”

Trương Thác lắc đầu khẽ cười, không trả lời vấn đề của Đức Lăng mà vỗ tay ba cái.

“Bốp bốp bốp!”

Sau khi ba tiếng võ tay vang lên, Tổ Lâm đưa An Đông Hưng từ phía sau màn che đến, xuất hiện trước mặt Đức Lăng.

Trong nháy mắt Đức Lăng nhìn thấy An Đông Hưng, đồng tử đột nhiên co rút lại, lập tức lao về phía An Đông Hưng: “Đỉnh đâu?”

Mắt thấy tay của Đức Lăng muốn tóm lấy cổ áo của An Đông Hưng, một cánh tay lớn từ bên cạnh đánh tới, hướng thẳng về phía đại não của Đức Lăng. Nếu như Đức Lăng vẫn tiếp tục muốn tóm lấy An Đông Hưng thì chắc chắn đại não ông ta sẽ lĩnh trọn cú đấm này. Điều này khiến Đức Lăng không thể không dừng động tác này, lập tức lùi ra sau.

Trương Thác đứng giữa An Đông Hưng và Đức Lăng, duỗi lưng một cái: “Tôi vừa nói rồi, ông chạy thẳng đến chỗ tôi đòi người là muốn đạp nát biển hiệu của tôi hay sao?”

Ánh mắt của Đức Lăng dần dần trở nên âm hiểm: “Thẳng nhóc, cậu thật lòng muốn đối đầu với tôi hay sao?”

“Không không không!” Trương Thác duỗi ngón trỏ tay phải ra, liên tục đong đưa: “Tôi làm nghề vệ sĩ, nhận tiền tài của người ta, thay người ta trừ họa. Anh An đây đã thanh toán tiền cho tôi, tôi đương nhiên sẽ bảo vệ anh ấy chu toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.