Con Rể Quyền Quý

Chương 1517:




Chương 1517:

“Không có, không có” Khâu Phong vội vàng đáp một tiếng, vội vã rời đi như muốn trốn tránh.

Mai Tâm Nguyệt đang không ngừng nôn mửa nhìn thấy Khâu Phong bỏ đi, cũng cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, bước đến đi theo.

“Ông xã, Uyên không có việc gì chứ?” Lâm Ngữ Lam nhìn thấy hai người bỏ đi, có chút lo lắng hỏi Trương Thác.

“Không có việc gì” Trương Thác xua tay: “Mọi chuyện vẫn bình thường”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Lâm Ngữ Lam thở phào nhẹ nhõm.

“Đến đây, bà xã, anh giới thiệu với em một chút, vị này chính là giáo sư Triệu, thấy em sợ sau này cô gái kia sẽ đến náo loạn, anh liền tìm học trò của cô ta tới đây” Trương Thác đứng dậy giới thiệu cho Lâm Ngữ Lam: “Công việc nghiên cứu thí điểm hạng mục về sau, giao cho giáo sư Triệu là tốt rồi”

Lâm Ngữ Lam nhanh chóng đưa tay về phía Triệu Minh Tuyền: “Giáo sư Triệu, xin chào”

“Chào Tổng giám đốc Lâm, thật vinh hạnh có được cơ hội lần này” Triệu Minh Tuyền hơi hơi khom người, vươn hai tay, nhẹ nắm đầu ngón tay của Lâm Ngữ Lam sau đó rút tay về.

“Được rồi, giáo sư Triệu, mọi chuyện về sau phải làm phần ông rồi, tôi với bà xã còn có chút việc, không đón tiếp chu đáo được, nếu cần cái gì, các ông cứ trực tiếp nói với thư ký là được rồi” Trương Thác nói.

“Phiền cậu Trương lo lắng rồi”

Trương Thác kéo Lâm Ngữ Lam bước nhanh ra khỏi trung tâm nghiên cứu.

“Ông xã, anh vội vã như vậy làm gì? Giáo sư Triệu bọn họ vừa tới, ngồi xe mệt nhọc, vậy mà còn không sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho bọn họ” Lâm Ngữ Lam khó hiểu hỏi, cô cảm giác Trương Thác giống như đang có chuyện gì rất gấp.

“Bà xã, anh hỏi em một chuyện” Trương Thác dừng bước, quay đầu nhìn Lâm Ngữ Lam.

“Làm sao vậy?” Lâm Ngữ Lam chớp chớp đôi mắt, hàng lông mi thật dài lay động.

“Em cảm thấy anh có phải là người tốt không?” Trương Thác hỏi.

“Anh…” Lâm Ngữ Lam im lặng một chút, liếc mắt quan sát Trương Thác từ trên xuống dưới: “Anh hẳn không phải là người tốt đi”

Trương Thác “À” một tiếng, võ tay lên trán: “Bà xã, cái gì gọi là anh hẳn không phải là người tốt đi chứ, em nói lại lần nữa, anh có phải người tốt hay không?”

“Không phải” Lần này Lâm Ngữ Lam vô cùng chắc chắn lắc đầu nói.

“Đi thôi” Trương Thác thở dài: “Nếu anh không phải người tốt, vậy có người chọc đến anh, anh nhất định phải trả thù lại, đi, dẫn em đi xem trò vui”

“Trả thù? Trả thù ai vậy?” Lâm Ngữ Lam không hiểu hỏi.

“Đương nhiên là cái tên họ Khâu kia, anh rất không thích ông ta, bà xã, em đừng nói em một chút tức giận với ông ta cũng không có.”

Lâm Ngữ Lam trợn tròn mắt: “Anh đã đánh cháu ông ta thành cái dạng như vậy rồi, còn muốn báo thù cái gì?”

“Em phải trả lời anh, trò vui này em có muốn xem không?”

“Xem”

Sau khi Lâm Ngữ Lam trả lời xong, hai người đều nhìn nhau cười, cô nắm lấy cánh tay của Trương Thác, vô thức đi nhanh hơn về phía bãi đỗ xe, trong chớp mắt, có chút cảm giác là Lâm Ngữ Lam chủ động kéo Trương Thác đi.

Sau khi lên xe, Lâm Ngữ Lam ngồi vào ghế phó lái, khuôn mặt vui vẻ nhìn Trương Thác: “Ông xã, báo thù mà anh nói là kiểu gì vậy?”

“Đợi chút nữa em sẽ biết” Trương Thác lái xe, mang theo Lâm Ngữ Lam, vội vã rời đi.

Bên kia, hai người Khâu Phong và Mai Tâm Nguyệt đi ra khỏi trung tâm nghiên cứu.

“Giáo sư Khâu, bây giờ phải làm sao bây giờ? Mọi chuyện đã náo loạn thành như vậy, Nhất Lâm bên kia còn có thầy Triệu Minh Tuyền giúp đỡ, họ căn bản cũng không cần chúng †a nữa! Cháu của giáo sư lại..” Mai Tâm Nguyệt muốn nói lại thôi.

“Nó?” Trong mắt Khâu Phong đều là bực “Nó cố ý chuốc thuốc người ta, bị đánh thành như vậy còn có thể trách ai chứ? Đều là gieo gió gặt bão!”

Hôm nay, thái độ của Đội trưởng Minh đối với Khâu Phong ông ta đã rõ ràng, làm cho ông ta hiểu được Đội trưởng Minh bên kia nhất định không thể đứng về phía mình, mà chỉ có cái mạng của mình, đi chống lại cả Nhất Lâm, Khâu Phong không cho rằng mình có thể làm được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.