Con Rể Quyền Quý

Chương 151:






Rất lâu trước kia, khi Lâm Chính Nam lập nghiệp có chút khởi sắc, nhà họ Lâm đã có gia giáo rất nghiêm khắc.
Lúc trước Lâm.
Chính Nam có rất nhiều bạn bè trong quân đội, ông cụ yêu cầu nhà mình cũng phải luyện thành thói quen kỷ luật nghiêm minh như quân đội.
Cả nhà họ Lâm đều phải nghe theo Lâm Chính Nam, ông cụ nói không cho làm cái gì, con cháu của nhà họ Lâm đều không ai dám làm ngược lại.
Cho nên từ nhỏ Lâm Ngữ Lam đã sinh sống trong một gia đình nghiêm khắc, ở nhà, dù cô làm gì cũng đều phải theo quy tắc kỷ luật, mãi cho đến bây giờ cô vẫn có thói quen như thế.
Vào lúc bình thường, thật ra cũng không thể nhận ra được thói quen này, nhưng dường như lúc nào cũng có một loại áp lực như có như không đang đè trên người.
Vào hôm nay, một ngụm Coca khi nãy như đã phá vỡ xiềng xích của quy tắc đó, khiến Lâm Ngữ Lam trở nên thoải mái hơn nhiều.

Trước giờ cô chưa từng cảm nhận được cảm giác thế này, cho dù bình thường khi ở nhà một mình cũng sẽ vô thức tuân thủ những quy tắc kia, lúc ở cùng với bạn bè cũng thế.
Nhưng chỉ có Trương Thác có thể khiến Lâm Ngữ Lam có cảm giác không cần cố ý làm gì cả, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không có chuyện đặc biệt gì sẽ xảy ra, cô có trực giác như thế.
Xe đạp chạy trên đường, Trương Thác ngâm nga một điệu hát.
“Trương Thác, anh ngâm nga cái gì thế?” Lâm Ngữ Làm kéo vạt áo Trương Thác, tò mò hỏi.
“Thời Thơ Ấu đó, em chưa từng nghe sao?” Trương Thác cố ý ho khan hai tiếng: “Tiếp theo, xin mời ca sĩ nổi tiếng là anh Trương Thác biểu diễn Thời Thơ Ấu cho em”
“Nói nhảm, ca sĩ nổi tiếng cái gì chứ?” Lâm Ngữ Lam trợn ngược mắt, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ chờ mong.
Trương Thác điều chỉnh lại cảm xúc, nhẹ nhàng mở miệng: “Trên cây đa bên hồ nước, ve sầu kêu ngày hè.”
Đây là một bài hát cũ của năm 1984, nhịp điệu dễ thuộc phát ra từ trong miệng Trương Thác.
Anh cũng không hát thâm tình được bao nhiêu, cũng không phô bày giọng hát thắm thiết, cứ bình thản hát như thế.
Lâm Ngữ Lam ngồi nghiêng trên ghế sau, đôi chân dài trắng như tuyết vô thức đung đưa theo nhịp điệu của Trương Thác.
Bản thân cô cũng ngâm nga giai điệu của bài hát này theo anh.
“Chẳng ai biết vì sao mặt trời lặn xuống bên kia núi, chẳng ai nói với tôi trong núi có thần tiên hay chăng.”
Tiếng hát trong veo quanh quẩn bên tai hai người, giọng hát của Lâm Ngữ Lam trong trẻo như chim hoàng oanh, cực kỳ dễ nghe, mặt người phụ nữ tràn đầy nụ cười thoải mái.
Lúc đến một giờ trưa, Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đã đến khu du lịch Hải Hồ.
Biển cát mùa hạ luôn nghênh đón rất nhiều khách du lịch, trên bãi đỗ xe của khu du lịch Hải Hồ đã đỗ đầy xe, đưa mắt nhìn quanh, chiếc xe đạp này của Trương Thác đúng là đặc biệt.
Lâm Ngữ Lam cầm chai Coca đã hết trong tay, ngượng ngùng nhìn Trương Thác.
Trên đường vừa đi vừa hát, cô đã vô thức uống hết chai Coca này rồi.
Dáng vẻ đáng yêu của Lâm Ngữ Lam khiến Trương Thác không nhịn được đưa tay quệt lên cái mũi nhỏ của cô.

Động tác vô cùng thân thiết này khiến cả Trương Thác cũng hơi bất ngờ.
Quan hệ của mình và Chủ tịch Lâm đã trở nên hòa thuận thế này từ lúc nào nhỉ?
Dường như Lâm Ngữ Lam không nhận ra động tác khi nãy của Trương Thác thân mật như thế nào, nói một cách khác, theo cảm nhận của cô, giữa mình và Trương Thác làm ra hành động như vậy cũng không quá đáng.
Ở Hải Hồ phải mua vé trước, sau đó ngồi thuyền đến biển cát ở giữa hồ, cả quá trình Lâm Ngữ Lam đều nhìn tới nhìn lại, như chưa từng nhìn thấy thế giới này vậy.
“Chủ tịch Lâm, đừng nói trước giờ em chưa từng đến Hải Hồ nhé?” Trương Thác nhướng nhướng mày.
“Sao hả, chưa từng đến thì không được ư?” Lâm Ngữ Lam bĩu môi, dáng vẻ như cô gái nhỏ, cực kỳ đáng yêu.
Trương Thác đỡ đầu, địa điểm du lịch xung quanh cũng chưa từng đến, vợ mình đúng là đồ cuồng công việc.
“Được, hôm nay dẫn em đi chơi cho đã, nhưng tôi chỉ lo… Trương Thác muốn nói lại thôi.
“Lo cái gì?”
Trương Thác cố ý nhìn Lâm Ngữ Lam từ trên xuống dưới, nói khích: “Lo một vài thứ quá kích thích, em không dám chơi thôi.”
Lâm Ngữ Lam phồng má: “Tôi không dám chơi? Trương Thác, anh xem thường ai đó? Sao tôi có thể không dám chơi chứ, hôm nay chỉ cần là thứ anh dám chơi thì tôi cũng dám!”
“Ha ha.” Trương Thác cười lớn: “Là em nói đấy nhé, đến nước đó đừng sợ đến tè ra quần”
“Nói tôi tè ra quần, anh thiếu đòn hả!” Lâm Ngữ Lam siết chặt đôi bàn tay trắng như phần muốn đánh lên người Trương Thác.
Trương Thác nhe răng, nhanh chân bỏ chạy.
“Họ Trương kia, có bản lĩnh thì anh đừng có chạy! Hôm nay tôi không đánh đến anh tè ra quần thì không bỏ qua đâu!”
Bóng người xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam chạy qua trong đám người giống hệt như phong cảnh, hấp dẫn ánh mắt của mấy khách du lịch khác.
“Ong” một tiếng, tàu khởi động.
Trương Thác và Lâm Ngữ nhoài người trên lan can tàu nhìn cổng chính khu du lịch cách mình ngày càng xa, nước trong hồ cuồn cuộn bọt sóng.
Lâm Ngữ Lam đưa mắt nhìn về biển cát ở phương xa, lòng cô cực kỳ chờ mong.

Trên bãi cát có rất nhiều trò kích thích, ví dụ như trượt cát, lướt sóng sa mạc,… Lướt sóng sa mạc vui bao nhiêu đều có thể nhìn ra được, vì khi đến hội Anh Hùng hằng năm, những người việt đã nhiệt tình ở các nơi trên cả nước đều sẽ đi về phía sa mạc Tây Bắc.
Khi bạn ngồi trong xe cảm nhận được cảm giác chạy xuống theo hướng thẳng đứng, bạn sẽ vô thức thét chói tai.
Chơi đùa trên biển cát một chuyến khiến Lâm Ngữ Lam không ngừng thét chói tai, khi Trương Thác lái một chiếc xe chạy xuống từ một núi cát, tiếng thét chói tại của Lâm Ngữ Lam sắp chọc thủng cả màng nhĩ anh.
“Chủ tịch Lâm, thế nào!” Trương Thác lại lái xe tới một núi cát.
“Đã! Rất đã!” Lâm Ngữ Lam lớn tiếng la lên.
Đúng thế, Lâm Ngữ Lam cảm thấy hôm nay thật sự quá đã, loại cảm giác kích thích này như có thể đem đi tất cả áp lực của mình, khiến mình không muốn suy nghĩ đến bất cứ điều gì vào lúc này nữa.
Trương Thác chụp cho Lâm Ngữ Lam rất nhiều ảnh trước tượng cát, anh dẫn cô đi cưỡi lạc đà, cảm nhận sự vững vàng của “thuyền sa mạc”, sau đó thì cưỡi ngựa chạy nhanh trong đất cát.
Những điều này trước đây Lâm Ngữ Lam đều chưa từng được trải nghiệm, sắc mặt người phụ nữ ửng đỏ, cực kỳ hưng phấn.
Đứng trên tháp bungee hình chữ I cao tám mươi mét, Lâm Ngữ Lam cảm thấy chân của mình hơi run rẩy, người ở bên dưới cũng nhỏ bé tựa như kiến.
Tháp bungee nằm trên mặt hồ, khi nhảy xuống sẽ đối diện với nước hồ chảy xiết.
“Sao thế Chủ tịch Lâm, sợ hả?” Trương Thác nhe hàm răng trắng đứng trước mặt Lâm Ngữ Lam, độ cao tám mươi mét này chẳng có chút ảnh hướng nào với anh cả.
“Đương… đương nhiên không sợ.” Răng của Lâm Ngữ Lam đều đang run cầm cập.
“Không sợ thì được, chúng ta đi thôi” Trương Thác chủ động kéo bàn tay nhỏ bé của Lâm Ngữ Lam đi tới cầu nhảy, đưa vé mới mua cho nhân viên.
Lâm Ngữ Lam nhìn hồ nước bên dưới, nhắm mắt lại: “Trương Thác, hay anh nhảy trước đi.”
“Người đẹp, hai người mua vé đôi, nhảy cùng nhau, mau đến ôm bạn trai của cô đi.” Nhân viên nhìn vé rồi nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.