Con Rể Quyền Quý

Chương 1488:




Chương 1488:

Sau khi Trương Thác đánh bay Tào Chung, anh cũng không thu tay lại mà là phóng tới một tên bảo vệ Hựu Hùng khác.

Bảy giây sau, toàn bộ mười tên bảo vệ Hựu Hùng bao gồm cả Tào Chung bên trong đều ngã xuống đất, ai cũng bị đấm mạnh vào mặt, rụng hết cả răng.

Sau khi hạ gục tổng cộng mười người, Trương Thác dừng lại phủi tay: “Giám đốc Tào, xem ra tôi đánh giá ông cao quá, mười người đánh một người, các ông cũng không làm được”

Trương Thác nhẹ nhàng ra tay đã giải quyết mười người, khiến cho những người còn lại mở to hai mắt nhìn. Bao gồm Tào Chung còn nằm trên mặt đất cũng khiếp sợ, gã ta không ngờ rằng người dẫn theo một đám người già yếu tới tham gia nhiệm vụ ủy thác lại có thể mạnh mẽ tới thế! Một người khiến cho mình ngay cả động tác cũng không nhìn rõ, đừng nói mười người, cho dù là bên này xông tới một trăm thì cũng không đánh lại! Sau giây lát ngây người ngắn ngủi, bảo vệ Nguyên Phong đúng ở một bên cùng với người bảo vệ Dụ Dụ Hưngđều liếc mắt nhìn nhau, hầu như đồng thời đi tới chỗ Trương Thác, mang vẻ tươi cười trên mặt. Những người này, lúc trước, nhiều hoặc ít cũng đều nhục nhã Hằng Minh, bây giờ nhìn thấy Trương Thác biển hiện thực lực mạnh vậy thì lập tức muốn đi tới nói tốt, nhưng bọn chúng còn chưa kịp nói cái gì thì giọng nói Trương Thác lại lần nữa vang lên.

“Đi, giải quyết xong Trương Thác vừa thốt ra lời này thì ba mươi hành giả đứng sau lưng Trương Thác đều như mũi tên rời cung, dùng súc thoát ra, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào một mục tiêu, người bị bọn họ chằm chằm đều là người trước kia từng khi nhục Hằng Minh. Tên bảo vệ Hựu Hùng thì càng là một cái cũng sẽ không bỏ qua.

Địa Ngục Hành Giảlà người có thực lực bực nào, một người bước ra, không nói chọn mặt đối mặt với toàn bộ những tên bảo vệ này, mà chọn đánh tan bọn chúng từ bên cạnh thì cũng không phải là việc khó gì, bây giờ ba mươi người cùng lên, căn bản là không phải những thứ của công ty bảo vệ này có thể ngăn cản.

Thành viên công ty bảo vệ vốn đang khí thế hung hăng, giờ phút này đều là chạy trối chết, hoàn toàn không phải kẻ địch của tất cả mọi người của Hằng Minh gộp lại.

Tổ Lâm đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn phía trước, rốt cuộc bây giờ cậu ta cũng đã hiểu vì sao Tổng giám đốc Trương cứ nhấn mạnh với mình rằng Hằng Minh là mạnh nhất! Những kẻ này của công ty Bảo vệ nhìn như hung ác nhưng trước mặt những người của Hằng Minh này thì giống như bọn trẻ con bình thường, dù là những thiếu nữ Hằng Minh mới đầy hai mươi tuổi nhưng đều biểu hiện ra thực lực hoàn toàn không phù hợp vẻ ngoài của các cô ấy, những tên đàn ông cường tráng thân cao một mét tám mấy, dễ dàng bị các cô đánh cho nằm xuống mặt đất.

Toàn bộ thời gian chiến đấu, gi”ng co không đến một phút, sau một phút đồng hồ, ngoại trừ An Đông Hưng, Giáo sư Cố, cùng với số ít một vài người thành viên công ty Bảo vệ không có khi nhục Hằng Minh ra, thì những người còn lại, tất cả đều nằm trên mặt đất, bao gồm chủ quản Trần bên phía An Đông Hưng, còn có một nam, một nữ, và hai gã công nhân bị Tổ Lâm tố cáo làm khó cậu ta thì cũng đều nằm trên mặt cát, không đứng dậy được. Một mảnh khóc kêu.

Đêm đen như mực, sa mạc lớn hoang vu, nghe thấy tiếng than khóc đầy trời này, dường như đã đi tới địa ngục của sa mạc.

Những người nằm trên đất này, hầu như đều bị Địa Ngục Hành Giả bẻ gãy xương đùi, loại chuyện này đối với Địa Ngục Hành Giả mà nói, hoàn toàn không có chút áp lực nào.

Còn lại những người còn có thể đứng kia thì tất cả đều bị cảnh tượng trước mắt khiến cho sợ tới mức hai chân phát run.

Ai có thể nghĩ đến bảo vệ Hằng Minh bị khinh bỉ cả đoạn đường này nhưng một câu cũng không nói, ai mà ngờ có thực lực mạnh như vậy, những người này, cũng không phải người già yếu gì đó!

Tên đàn ông cường tráng thành viên của của Hựu Hùng vừa mới sỉ nhục Tổ Lâm kia, giờ phút này hàm răng đều đang run rẩy.

Trương Thác chậm rãi đi đến một bên, xoay người nhặt lên một con dao găm, là cái cây dao găm lúc nãy bị người ta đạp bay từ trong tay của Tổ Lâm kia.

Sau khi nhặt lên dao găm, Trương Thác chậm rãi đi đến trước mặt Tổ Lâm, vươn tay đưa dao găm cho Tổ Lâm: “Đến đây đi, bây giờ là lúc anh tự quyết định, không phải là anh muốn mạng của bọn chúng sao? Kế tiếp nên làm như thế nào, không cần tôi dạy cho anh rồi nhỉ?”

Tổ Lâm nhìn dao găm mà Trương Thác đưa tới, chậm chạp không có nhận, phân nộ trong mät dân dân biến mất, dân dần hiển hiện trên một sự e ngại, cậu ta chậm rãi lắc đầu: “Trương… Tổng giám đốc Trương, bọn họ đã dạy dỗ, tôi…”

“Tôi vừa nói rất rõ ràng cho anh biết, anh là một người trưởng thành, trước khi đưa ra quyết định thì suy nghĩ kỹ càng.

Thời điểm tôi vừa hỏi anh, anh hoàn toàn có thể nói cho tôi biết rằng chỉ muốn dạy dỗ bọn chúng một trận là đủ rồi, nhưng việc muốn mạng của bọn chúng thì là chính anh chọn mà, không phải sao?” Trương Thác lần nữa đưa tay đưa về phía trước một cái: ‘Đến, cầm lấy”

“Tồih.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.