Con Rể Quyền Quý

Chương 1451:




Chương 1451:

Trương Thác quay đầu, nhìn về phía trung tâm công trường, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.

Vừa nấy hai người Cục Chín kia, mặc dù không nói cho.

Trương Thác biết cái gì cả, nhưng lại để lộ ra một chuyện.

Thầy bói trong Cục Chín đúng là có thể nhìn ra một số chuyện, nhưng lại không dám nói.

Thầy bói, vẫn luôn khiến cho người ta sinh ra hai loại khái niệm tiêu cực.

Có người cho rằng, đoán mệnh chính là một chiêu trò lừa gạt, nhưng cũng có người tin tưởng tuyệt đối không chút nghi ngờ.

Nếu như thầy bói thật sự nhìn ra cái gì đó, nhưng lại không dám nói, thì không phải là đã chứng minh trong cõi tâm linh thật sự có sức mạnh đặc thù nào đó tồn tại sao?

Khoảng thời gian gần đây, Trương Thác nhìn thấy thực sự là quá nhiều đồ vật, vượt qua nhận thức của anh, ngay cả Trương Thác của hiện tại, cũng không dám nói trên thế giới này không có sức mạnh siêu nhiên gì đó.

Ví dụ như khí.

Rốt cuộc khí là một loại năng lượng thể hệ trong đất trời, hay là một loại siêu năng lượng của thiên nhiên?

Mặc kệ là loại khái niệm nào, thì nó đã chứng minh nhân loại rất nhỏ bé.

Nếu thật là một loại năng lượng thể hệ, vì sao khoa học kỹ thuật không có cách nào lợi dụng khí, trong trời đất này rốt cuộc có bao nhiêu năng lượng, mà con người không biết.

Nếu là khái niệm thứ hai, khí là siêu năng lượng của thiên nhiên, như vậy còn có bao nhiêu siêu năng lực của thiên nhiên chưa được khai phá?

Những vấn đề này, đã sớm loạn thành một đống quanh quẩn ở trong đầu Trương Thác.

Mắt Trương Thác nhìn thời gian trên điện thoại di động, vốn dĩ là một buổi tối tuyệt vời, trải qua đủ loại thứ chuyện, bây giờ đã hơn mười giờ.

Ban đêm trời rất lạnh, Lâm Ngữ Lam mặc áo bông đứng trong gió rét, cố gắng nhịn xuống không để cho mình biểu hiện ra ngoài, nhưng thân thể vẫn vô thức phản ứng, khiến thân thể cô run lẩy bẩy.

Trương Thác giang hai cánh tay, ôm Lâm Ngữ Lam vào trong ngực.

“Vợ cực khổ rồi, nếu không phải bởi vì anh, thì em đã không cần muộn như vậy rồi còn phải chạy đến đây”

“Anh đang nói cái gì vậy” Lâm Ngữ Lam tùy ý để Trương Thác ôm, cô giơ lên nắm đấm nhỏ, nói: “Dù sao thì cái này cũng là công trường của Nhất Lâm chúng ta, nếu như không có anh ở đây, em cũng không biết phải xử lý như thế nào nữa”

Hai người đối mặt nhìn nhau, đột nhiên cùng nhau cười phá lên.

Đây chính là trạng thái tốt nhất lúc hai người ở cùng một chỗ, không hề phàn nàn lẫn nhau, chỉ cảm kích vì có được đối phương.

“Đi thôi, về nhà” Trương Thác trở tay nắm chặt vai của Lâm Ngữ Lam, hai người đi ra ngoài công trường.

Xe của bọn họ dừng ở cổng công trường, Trương Thác vừa mới mở cửa xe, một đạo thanh âm khàn khàn, ở sau lưng Trương Thác vang lên.

“Đúng rồi, có một chuyện cậu phải chú ý một chút”

Lâm Ngữ Lam nhìn thoáng qua, sau đó tự mình lên xe trước, ở trong xe chờ Trương Thác.

“Chuyện gì?” Trương Thác xoay người, nhìn Ma Y chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.

Đối với thực lực của Ma Y, đến bây giờ Trương Thác cũng không thăm dò ra được, anh chỉ nhớ Sở Thanh từng nói với anh, Ma Y có thể bảo vệ Trương Thác bình an trong một khoảng thời gian ngắn.

“Công ty bảo an của cậu, tiếp nhận nhiệm vụ kia không hề dễ dàng đâu” Ma Y cười như không cười nhìn Trương Thác.

Trương Thác cũng không bất ngờ khi Ma Y biết chuyện mình và công ty bảo an kia cùng làm nhiệm vụ, cái công ty bảo an kia và Trương Thác không có làm bất cứ chuyện gì không dám để cho người ta biết thì sợ gì chứ, nếu như hội Thần Ẩn đến ngay cả chuyện này cũng không tra ra được, thì hội Thần Ẩn sẽ không tồn tại được thời gian dài như vậy.

Trương Thác cười nói: “Có lời khuyên gì cho tôi sao?”

“Rất nhiều chuyện, không giống như mặt ngoài đơn giản như vậy, nhiệm vụ lần này, cậu để ý một chút” Ma Y phát ra âm thanh khàn khàn: “Nhưng cậu cũng không cần phải lo lắng quá, dù sao với thực lực bây giờ của cậu mà nói, trên thế giới này người tạm thời có thể tạo thành uy hiếp cho cậu thật sự có rất ít”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.