Con Rể Quyền Quý

Chương 1429:




Chương 1429:


Vinh Tuấn vừa thấy bộ dáng rụt rè của đàn em đứng trước của, bực bội tát lên trên mặt đàn em: “Trong lúc nó chết thì chúng mày đang làm chuyện gì, sao lại để cho phóng viên tiến vào được? Tên đó có ở bên trong không?”


“Ở… Ở bên trong” Đàn em run lập cập chỉ vào cánh cửa doanh nghiệp.


Vinh Tuấn lạnh lùng cười đá văng cánh cửa doanh nghiệp.


Vinh Tuấn đã nghĩ xong rằng nếu mình thấy người của tòa soạn báo Quang Minh thì không nói nhiều lời thừa thãi, đầu tiên để cho người mà mình mang tới dạy dỗ tòa soạn này, nhưng khi cánh cửa doanh nghiệp bị đá văn thì Vinh Tuấn lại hơi sững sờ.


Trong phòng khác tòa soạn báo Quang Minh, mấy chục tên to con đều quỳ dưới đất, dáng vẻ sợ hãi, dù cho Vinh Tuấn đi vào cũng chỉ theo bản năng nhìn một chút, sau đó lập tức cúi đầu.


Vinh Tuấn nhíu mày, nhìn một vòng xung quanh, trừ mấy chục đàn em đang quỳ dưới đất ra thì anh ta không thấy bất kì người nào ở đây, hít sâu một hơi, Vinh Tuấn lớn tiếng nói: “Khi nào Nhất Lâm chúng ta lại để cho người khác ức hiếp như vậy?”


“Nhất Lâm? Anh có thể đại diện Nhất Lâm sao?” Một giọng nói khinh thường vang lên, Trương Thác từ góc khuất đi ra.


Vinh Tuấn thấy Trương Thác thì trong mắt đều sự ngờ vực, anh ta vẫn luôn ở thành phố tỉnh Ninh, lại độc lập sắp xếp chi nhánh công ty Nhất Lâm ở thành phố tỉnh Ninh, tất nhiên không biết Trương Thác là chồng của tổng giám đốc Nhất Lâm.


Vinh Tuấn quan sát Trương Thác từ trên xuống dưới, sau khi thấy Trương Thác mặc quần áo không chính hãng thì lạnh lùng cười một tiếng: “Tất nhiên tao có thể đại diện cho Nhất Lâm còn mày là con mèo con chó gì.”


Tất nhiên quần áo trên người Trương Thác không phải là không chính hãng, chẳng qua là những đồ đắt giá của tư nhân Vinh Tuấn chưa từng thấy qua mà thôi, dù sao nhà thiết kế cao cấp thiết kế quần áo cho hoàng thất.


“Ồ? Nếu anh có thể đại diện Nhất Lâm, vậy nói cho tôi biết hành vi như kẻ cướp của các anh là do Nhất Lâm trao quyền cho các anh ư?” Trương Thác kéo ra một cái ghế rồi ngồi xuống, nhón lên hai chân, mỉm cười nhìn Vinh Tuấn.


Vinh Tuấn nhíu chặt lông mày, năm nay anh ta mới hai mươi ba tuổi, ở cái tuổi của anh ta mà có địa vị này làm cho từ trong đáy lòng Vinh Tuấn có sự kiêu ngạo, ngày thường bất kể đi đâu thì anh ta tuyệt đối là nhân vật chính, trong đám người mà anh ta tiếp xúc, không có bất kỳ người bạn cùng tuổi nào dám bày ra dáng vẻ cao quý nhưng Trương Thác là người đầu tiên.


“Nhóc con, tao không muốn nói nhảm với mày, nói đi, chuyện ngày hôm nay mày muốn giải quyết như thế nào!” Vinh Tuấn liếc hướng dẫn viên du lịch đang quỳ ở góc phòng, hung dữ trợn mắt với đối phương.


Hướng dẫn viên du lịch sớm run rẩy cả người.


“Rất đơn giản” Trương Thác nhún vai một cái, “Tôi tìm người nghe ngóng về Nhất Lâm ở Châu Xuyên, chuyện đã xảy ra ở nơi này, người của Nhất Lâm ở Châu Xuyên cũng không biết chuyện này, tất cả là do anh chủ đạo đúng không? Chúng tôi nhận được không ít tố cáo, chỉ cần anh bồi thường cho những du khách bị các anh bắt nạt, chúng ta liền có thể không đem anh ra ánh sáng.”


“Chuyện cười” Vinh Tuấn khinh thường cười: “Nhóc con, mày cũng không hỏi thăm một chút ông đây là ai sao? Ông đây mà sợ mày đem ra ánh sáng ư? Dù cho mày tới Châu Xuyên, tìm Lâm Ngữ Lam đó kêu cô ta tới đây chưa mà dám nói chuyện với ông đây?”


“Ồ?” Trương Thác hơi hứng thú nhíu mày: “Nói như vậy, chuyện các anh làm bên Lâm Ngữ Lam ở Châu Xuyên không biết sao? Như vậy mà các anh cũng dám chĩa vào chức vụ của Nhất Lâm?”


“Đm!” Vinh Tuấn mắng: “Nhóc con, nói thật nói cho mày phàm là chuyện ông đây muốn thì đồ đê tiện họ Lâm kia không quản lý được đâu, về chuyện hôm nay thì ông đây cho mày hai sự lựa chọn, thứ nhất, bọn mày chủ động bỏ qua những thứ đó, những chuyện này chưa từng xảy ra, thứ hai, hôm nay ông đây ở nơi này, ai dám nói lại ông đây?”


Vinh Tuấn sải bước đi tới Trương Thác, đưa ngón trỏ bên tay phải ra chĩa vào đầu của Trương Thác, phía sau cánh cửa bên ngoài có gần trăm tên to con hung ác đang bao vây.


Trương Thác khẽ cười, đột nhiên giơ tay lên.


Vinh Tuấn còn chưa kịp phản ứng thì Trương Thác đã nắm lấy ngón trỏ của Vinh Tuấn, sau đó dùng sức bẻ một cái.


Liền nghe tiếng “rắc rắc” vang lên.


“A!”


Vinh Tuấn đang nói lời ác độc liền hét lên thảm thiết, tay đứt ruột xót, ngón trỏ của anh ta bị Trương Thác hoàn toàn bẻ gấy, cơn đau này làm sao một cậu ấm như anh ta có thể chịu đựng.


Sắc mặt Vinh Tuấn tái nhợt, trong nháy mắt trán túa ra rất nhiều mồ hôi, khuôn mặt đầy hoảng sợ nhìn ngón trỏ của mình đã bị biến dạng, không ngừng hít thở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.