Con Rể Quyền Quý

Chương 1417:




Chương 1417:


Cả đường đi Lâm Ngữ Lam đều nhíu mày, cố gắng ổn định †âm trạng của mình, kiểm soát không để mình bùng nổ, chuyện hôm nay cô muốn làm chính là thông qua công ty du lịch này để tìm hiểu nguồn gốc, tóm toàn bộ quản lý cấp cao.


Khi Lâm Ngữ Lam nhìn thấy những lá thư khiếu nại này, ba mươi phần trăm trong đó đều là công ty du lịch này, Lâm Ngữ Lam nhìn thấy một số chuyện trong đó mà không dám tin!


Hai người bắt đầu đăng ký đơn giản ở quây phục vụ mua vé online, Lâm Ngữ Lam vốn còn tưởng rằng hai người không dùng chứng minh thư của mình sẽ có chút rắc rối, kết quả không có ảnh hưởng gì, thuận lợi hoàn thành đăng ký.


Nhân viên công tác phụ trách đăng ký đưa cho từng người một cái thẻ viết hai số ba mươi hai và ba mươi ba, bảo hai người đeo trên cánh tay đi đến trạm chờ xe bus ở bên cạnh.


Kiểu du lịch trong thành phố này thì thường công ty du lịch sẽ sắp xếp xe bus, đưa mọi người đi chơi ngắm phong cảnh xung quanh.


Khi Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đến trạm chờ xe bus, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt khiến Lâm Ngữ Lam suýt chút nữa không nén nổi sự tức giận trong lòng.


Diện tích toàn bộ trạm chờ khoảng ba trăm mét vuông, lúc quy hoạch sửa chữa, Lâm Ngữ Lam còn tự mình lựa chọn bản vẽ để cho khách hàng sự tận hưởng tốt nhất, trạm chờ xe này được lắp đặt thiết bị theo phòng chờ cho khoang hạng nhất của máy bay, chỗ này có một chút thức uống, trà và bánh ngọt tự phục vụ.


Nhưng bây giờ Lâm Ngữ Lam không nhìn thấy bất kỳ bánh ngọt và nước uống tự phục vụ nào, chỗ vốn nên bày bánh ngọt thì lúc này toàn là bụi, rõ ràng là đã lâu rồi chỗ này không xếp đồ, bao gồm cả nơi nghỉ ngơi cũng rất lộn xộn, trên một số đệm ghế ngồi đây quần áo dính dầu mỡ nhưng cũng không ai dọn dẹp.


Chỗ này vốn là một chỗ để người ta nghỉ ngơi, lúc này lại trở nên bừa bãi, thậm chí còn có cảm giác khó mà ngồi xuống được.


Trương Thác nhìn thấy một nhân viên phục vụ bước tới thì vẫy tay, lớn tiếng nói: “Chào anh, phiền anh đổi đệm ghế giúp chúng tôi, trên này toàn là dầu”


“Không có đệm ghế, mấy người đứng đi, xe sắp đến rồi”


Tên nhân viên phục vụ đó không kiên nhãn nói một câu.


Lâm Ngữ Lam hít sâu một hơi, cố gắng để giọng nói của bản thân mình bình tĩnh: “Vậy có thể rót cho chúng tôi cốc nước không?”


“Được, đợi một lát” Nhân viên công tác đáp một tiếng, nhanh chóng bưng hai cốc nước đến đặt trên bàn trước mặt Trương Thác và Lâm Ngữ Lam: “Hai cốc nước mười đồng”


“Cái này cũng thu tiền?” Lâm Ngữ Lam trừng to mắt, không phải cô thiếu chút tiền này, chỉ là đồ uống ở đây không nên thu phí mới đúng.


“Nói nhảm, cô đi đâu uống nước mà không cần tiền chứ?”


Vẻ mặt nhân viên công tác xem thường nhìn Lâm Ngữ Lam, sau đó lấy một mã QR của mình trong túi ra đặt trước thân mình: “Quét mã trả tiền đi”


“Anh!” Lâm Ngữ Lam hét một tiếng, đang muốn nói gì đó thì bị Trương Thác kéo lại.


“Được rồi vợ, không sao” Trương Thác võ sau lưng Lâm Ngữ Lam, cầm lấy điện thoại trả phí.


Đợi Trương Thác trả phí xong rồi thì nhân viên công tác này mới từ từ đi mất.


Lâm Ngữ Lam hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Báo cáo tài vụ công ty mỗi tháng em đều phân tích tỉ mỉ, mỗi phần chỉ tiêu em cũng nhớ rất rõ ràng, chỉ riêng phí trợ cấp nước và bánh ngọt tự phục vụ của công ty du lịch này đã khoảng bốn vạn đến sáu vạn, báo cáo tiền lương mỗi thợ làm bánh là sáu nghìn nhân dân tệ, tổng cộng mười người thay ban, đây thật sự là không nhìn thì không biết mà! Mỗi tháng tài vụ giả tới mười vạn nhân dân tệ, thật sự ăn không nhỏ đâu”


“Vợ à, mỗi một công ty kinh doanh lâu đều xảy ra vấn đề như thế này, xử lý kịp thời là được” Trương Thác cố gắng an ủi.


“Em biết” Lâm Ngữ Lam gật đầu: “Bây giờ phía dưới đã trở thành như thế này cũng có liên quan đến em, thời gian gần đây em đã quá buông lỏng, vẫn luôn không tự mình nhìn xem”


Hai người Lâm Ngữ Lam và Trương Thác đứng ở trạm chờ xe, thời gian trôi qua từng giây từng phút.


Theo kế hoạch hành trình gốc, có lẽ tuyến xe sẽ tới vào lúc một giờ chiều, nhưng Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đợi mãi đến hai rưỡi mới nhìn thấy xe tới, trên thân xe có in chữ công ty du lịch Tắc Giang.


Cửa xe mở ra, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi trông như hướng dẫn viên du lịch đứng ở cửa, không ngừng thúc giục nói với hai người trong trạm chờ: “Mau mau mau! Mau lên xe: Trương Thác và Lâm Ngữ Lam nhìn xem, lúc này đã có đầy người ngồi trên chuyến xe này.


“Mau lên xe, đừng phí thời gian nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.