Con Rể Quyền Quý

Chương 1409:




Chương 1409:


Lời vừa nói ra người đàn ông trung niên liền bị Trương Thác bóp cổ, Trương Thác nhìn chằm chằm đối phương và nói: “Nói với tôi những gì tôi muốn biết, nếu không tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết, tin tôi đi!”


Khuôn mặt của người đàn ông trung niên cầm đầu đỏ bừng lên, vài giây sau ông ta đột nhiên cười phá lên: “Hahaha”


Anh biết tên của chúng tôi vậy thì tôi… biết anh là ai rồi!


Anh muốn biết thông tin của chúng tôi có phải là vì một người phụ nữ không? Người phụ nữ ấy rất quan trọng đối với anh, cô ấy đã từng..”


Bịch!


Một âm thanh bị bóp nghẹt truyền tới, đầu của người đàn ông trung niên cầm đầu giống như dưa hấu chín vỡ ra hoàn toàn, những thứ màu vàng đỏ dần dần thành một mảnh.


Không một ai có thể ngờ rằng Trương Thác sẽ làm như Vậy.


Ngô Dương và những người khác suýt nữa thì nôn ra tại chỗ khi nhìn thấy cảnh đẫm máu này.


“Giết chúng!” Trương Thác ném xác của người đàn ông trung niên đó sang một bên giống như là tiện tay vứt rác vậy.


Hơn một chục bóng người từ bốn phía lao về phía năm người còn lại của Thần Thánh Thiên Quốc.


Đám người Ngô Dương chỉ thấy những vũng máu trên mặt đất sau đó thi thể của những người này đều bị vứt bỏ và coi như chưa có chuyện gì xảy ra.


Một số người hoàn toàn bị sốc, tốc độ ra tay vô cùng nhanh, giết người lại rất dứt khoát và cả bộ dạng dửng dưng như chưa có gì xảy ra sau khi đã làm mọi chuyện của họ đều khiến mọi người sợ hãi.


“Ngô Dương… anh ấy… rốt cuộc là ai vậy?” Một nữ nhân của Cục Chín nuốt nước bọt rồi hỏi, ánh mắt đầy sợ hãi.


Ngô Dương khẽ lắc đầu, lúc này anh ta chỉ cảm thấy chân †ay mềm nhũn ra, cứ nghĩ đến cảnh ngày trước anh ta đã nặng lời với Trương Thác là trong lòng lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.


Trương Thác không tìm lại những người này ở Cục Chín nữa mà anh rời khỏi khách sạn và gọi điện cho Bạch Bảo Nhân.


Điện thoại vừa kết nối Bạch Bảo Nhân đã nhấc máy: “Sư thúc, mọi chuyện đã xong chưa?”


“Ừm” Trương Thác đáp lại một tiếng: “Còn về chuyện của đoàn thám hiểm lần này, tại sao lại chọn Châu Xuyên”


Bạch Bảo Nhân đáp lại: “Đã nhiều năm rồi Cục Chín vẫn luôn tìm kiếm một thứ gì đó ở Châu Xuyên. Trong lăng mộ vua ở Châu Xuyên đó, đất đai khô căn, không có cỏ mọc cũng không có động vật nào sinh sống được vậy nên phía dưới đất nhất định là có thứ gì đó nhưng Cục Chín vẫn chưa tìm được ra phương hướng thăm dò cụ thể. Cho đến bây giờ vẫn chỉ có thể thử vận may và tung ra một số tin tức để thu hút những người ẩn trong bóng tối.”


Trương Thác lại hỏi: “Còn về chuyện của Thần Thánh Thiên Quốc, các người biết được bao nhiêu?”


“Là một tổ chức bí mật” Bạch Bảo Nhân suy nghĩ một lúc.


rồi nói: “Có điều tổ chức này không có liên quan gì đến động thái của các nước khác, bọn họ hình như chỉ hoạt động trong khu vực Đông Hòa, tất cả mục tiêu đều nhắm vào một cái gì đó về khí, người đứng sau là ai đến bây giờ vẫn không có chút manh mối, chỉ biết rằng bọn họ đã chuẩn bị trong một thời gian rất dài, e rằng bọn họ cũng đã thâm nhập được vào trong nội bộ của Cục Chín rồi”


Trương Thác không cảm thấy bất ngờ khi biết tin chúng còn thâm nhập được cả vào Cục Chín vì ngay cả Thiết Tăng Thiên Á cũng đã trở thành người của đối phương thì chuyện thâm nhập vào Cục Chín cũng không phải là chuyện không thể.


Sau khi cúp điện thoại, Trương Thác đã sắp xếp một người chịu trách nhiệm đưa Ngô Dương và những người khác ra sân bay vào ngày mai, vấn đề đến đây đã kết thúc, thái anh nên bày tỏ ra cũng đã thể hiện ra rồi, hơn nữa từ thái độ trả lời các vấn đề không chút do dự của Bạch Bảo Nhân cũng đã khiến Trương Thác hiểu rõ bây giờ Cục Chín đã chia sẽ thông tin với anh cũng có nghĩa là họ muốn anh trở thành đồng minh của họ.


Mối quan hệ bây giờ của Cục Chín với Trương Thác cũng giống như các võ trạng nguyên và võ lâm minh chủ vậy, rõ ràng mọi người đều phải tuân thủ quy tắc của Cục Chín nhưng người có tiếng nói quyền lực vẫn là Trương Thác.


Lúc này đã là năm giờ ba mươi phút chiều.


Trương Thác suy nghĩ một chút rồi trở về Nhất Lâm trước.


Lâm Ngữ Lam đang ngồi xử lý tài liệu trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng cửa vang lên liền ngẩng đầu lên và nhìn thì thấy Trương Thác đang bước vào.


Một nụ cười hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ, cô nói: “Anh không bận sao?”


“Bận xong rồi”


“Thật đúng lúc, tối nay đi ăn cơm cùng em với ông nội nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.