Con Rể Quyền Quý

Chương 1393:




Chương 1393:





“Rất tốt, công ty này của chúng ta. rương Thác mở miệng nói, anh định nói cho Tổ Lâm biết rằng công ty an ninh này có thể giải tán và anh sẽ sắp xếp một chức vụ ở Nhất Lâm cho Tổ Lâm, dù sao thì bây giờ kẻ thù mà anh phải đối mặt chính là thị tộc và hội Thần Ân cùng với loại tổ chức Thần Thánh Thiên Quốc kia, bây giờ ngay cả cao thủ ngự khí đưa ra ở ngay trước cửa cũng không còn đủ dùng nữa, những Địa Ngục Hành Giả bình thường đã không thể bảo vệ Lâm Ngữ Lam được nữa, thay vì tiếp tục tiêu tốn người ở nơi này thì không bằng giải tán mọi người đi để cho bọn họ tự mình cải thiện điểm mạnh của bọn họ.





Kết quả khi Trương Thác vừa nói được một nửa thì liền nhận được cuộc gọi của Lâm Ngữ Lam.





“Chồng à, bây giờ công ty an ninh của anh còn người không?”





“Có” Trương Thác không hề nghĩ ngờ mà trả lời, vài trăm Địa Ngục Hành Giả kia vẫn luôn canh giữ ở Châu Xuyên đấy.





“Vậy chồng à, bây giờ anh đến công ty một chuyến đi, em có chút chuyện đang cần anh giúp đỡ”





“Được” Trương Thác đáp lại một tiếng và cúp điện thoại, sau khi nói một câu làm việc cho tốt với Tổ Lâm liền nhanh chóng rời khỏi.





Mười phút sau, Trương Thác xuất hiện ở trên tầng cao.





nhất của Nhất Lâm và đi đến phòng làm việc của Lâm Ngữ Lam.





“Thưa Ngài Trương, sau khi ngài trở về thì trạng thái làm việc của tổng giám đốc Lâm cũng trở nên khác hẳn đấy” Thư ký Lý Thanh khi nhìn thấy Trương Thác ở trước cửa thang máy liền lên tiếng noi.





“Có sao?” Trương Thác cảm thấy tò mò.





“Có ạ, tôi đã làm thư ký cho tổng giám đốc Lâm nhiều năm như vậy thì sao còn không hiểu rõ tổng giám đốc Lâm chứ, vào những lần trước khi ngài không ở đây thì từ lúc tổng giám đốc Lâm đến công ty đến khi tan làm, cho dù thảo luận về dự án lớn đến mức nào đi nữa thì tôi cũng không hề nhìn thấy ngài ấy nở ra một nụ cười này, nhưng mà ngày hôm nay…”





Thư ký Lý Thanh quay đầu và nhìn vào cánh cửa bị che đi một nửa của phòng làm việc của Lâm Ngữ Lam: “Ngày hôm nay, từ lúc tổng giám đốc Lâm đi vào phòng làm việc thì đã không thể che giấu nụ cười ở trên gương mặt nữa, chỉ khi ngài ấy thật sự cảm thấy rất vui vẻ mới lộ ra dáng vẻ này đấy”





Đúng vào lúc này, cánh của phòng làm việc của Lâm Ngữ Lam bị người ở trong phòng đẩy ra, khóe miệng của người con gái kia cong lên và nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, khi Lâm Ngữ Lam nhìn thấy Trương Thác đang đứng ở trước cửa thang máy thì nụ cười ở trên gương mặt của cô không khỏi càng trở nên tươi tắn hơn: “Chồng à, bên này”





“Xem xem, khi tổng giám đốc Lâm nói chuyện cũng có cảm giác như một người con gái rồi, từ trước đến giờ chưa từng xảy ra chuyện này đâu đấy” Thư ký Lý Thanh nhỏ tiếng mà nói một câu ở bên tai của Trương Thác, sau đó liền đi vào thang máy.





Trương Thác khẽ mỉm cười.





Một thái độ sống tích cực chính là tràn đây sự khát khao.





và hy vọng về những ngày tháng sau này, lúc này Trương Thác đang cảm thấy như vậy, anh nhanh chóng bước tới và nói: “Vợà”





“Nào, chồng à, để em giới thiệu hai người này với anh”





Lâm Ngữ Lam dẫn Trương Thác đi đến phòng làm việc.





Trương Thác nhìn thấy một đôi nam nữ đang ngồi ở trong phòng làm việc, cả hai người đều hơn ba mươi tuổi, ngay từ cái nhìn đầu tiên thì Trương Thác đã nhận thấy một chút sự thách đố ở trong đôi mắt của đôi nam nữ này.





Sau khi Trương Thác đi vào thì hai người kia liền đánh giá Trương Thác một lượt từ đầu đến cuối với ánh mắt dò xét, cuối cùng lại cảm thấy hơi xem thường mà thu tầm nhìn của mình lại.





“Chồng à, để em giới thiệu với anh một chút, đây là tiến sĩ Mai Tâm Nguyệt” Lâm Ngữ Lam đưa tay về phía người phụ nữ hơn ba mươi tuổi kia.





“Xin chào” Trương Thác gật đầu với đối phương và nói.





“Ừm” Người phụ nữ tên là Mai Tâm Nguyệt kia tỏ vẻ thờ ơ mà đáp lại một tiếng.





Trương Thác khẽ cau mày lại và không nói một lời nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.