Con Rể Quyền Quý

Chương 1373:




Chương 1373:





“Tôi hỏi các người định giải quyết như thế nào đây?” Lâm Ngữ Lam tức giận nhắc lại một lần nữa.





Người thanh niên nháy mắt với người đàn ông trung niên.





Người đàn ông trung niên nghiến răng nói: “Giám đốc Lâm, chúng tôi làm chuyện này không đúng. Cô hãy nói cho tôi biết, cô muốn bồi thường như thế nào”





“Bồi thường thì không cần, loại người như các người tôi còn không thèm nhìn” Lâm Ngữ Lam thản nhiên nói: “Xin lỗi con gái của t Để một người lớn xin lỗi một đứa trẻ? Đối với một người đàn ông trung niên, điều này còn khó hơn việc bắt ông ta phải bù đắp.





Một số xe thương vụ được niêm yết đột nhiên dừng lại ở lối vào bãi đậu xe, cửa xe thương vụ mở ra, từng người một, những người đàn ông to lớn mặc đồ đen bước ra từ xe. Nhóm người đầu tiên thoạt nhìn đã thấy không phải chuyện tốt, họ đều đi về phía Trương Thác, sau đó vây quanh một đám người đàn ông trung niên, những người này đều mang theo logo lá xanh.





Người đứng đầu Lam Diệp, vừa nhìn thấy Trương Thác liền cúi đầu chào: “Ngài Trương, có bốn trăm người đã đến, anh có muốn gọi họ qua đây hết không?”





“Không cần” Trương Thác xua xua tay: “Vợ tôi nói rồi, không muốn làm lớn chuyện”





“Tôi đã hiểu, vậy cứ để mọi người đợi” người đứng đầu Lam Diệp trả lời lại.





Người đàn ông trung niên nhìn các thành viên bang Lam Diệp đang vây quanh mình liền nuốt nước bọt và nhìn Thiên Linh trong vòng tay của Trương Thác, nói: “Bạn nhỏ à, vừa nãy là các chú không đúng, cháu tha lỗi cho các chú có được không?”





“Chú bắt nạt cháu và mẹ cháu, cháu sẽ không tha thứ cho chú đâu! Các chú còn ném cả thỏ con của cháu đi!” Thiên Linh hai mắt đỏ hoe, giọng nói vẫn còn hơi sữa, thỏ con mà cô bé đang nói chính là đồ chơi nhồi bông bị con trai của người đàn ông trung niên giật lấy, sau khi Thiên Linh giật lại thì người đàn ông trung niên lại giật nó khỏi tay Thiên Linh và trực tiếp vứt vào thùng rác.





“Xem ra lời xin lỗi của anh không đủ chân thành vậy nên con gái tôi không muốn tha thứ cho anh. Nếu như đã vậy thì..”





Trương Thác nhìn về phía người của Lam Diệp: “Thông báo xuống dưới, cho tất cả người qua đây, hôm nay không ai có thể ra ngoài được”





“Đã rõ” Người của Lam Diệp gật đầu sau đó lấy điện thoại ra.





Sắc mặt người đàn ông trung niên liền thay đổi khi thấy tình hình này, một cô nhóc lên ba tuổi thì biết được cái gì cơ chứ, có lẽ bản thân hôm nay thật sự không đi được rồi.





Người đàn ông trung niên không nghỉ ngờ rằng Trương Thác đang nói đùa, bởi vì chính người đàn ông trung niên đã từng làm ra chuyện như vậy.





Thấy ngày càng đông người vây quanh mình, người đàn ông trung tuổi túm lấy cậu con trai đang đứng bên cạnh khóc, tát vào mặt con trai một cái rồi chửi: “Khóc cái gì mà khóc!





Lúc nào cũng chỉ biết khóc! Ai bảo mà giật đồ chơi của cô bé làm gì, hôm nay ông đây sẽ đánh chết mày!”





Người đàn ông trung niên chửi xong liền đạp vào người con trai một cái.





Trương Thác nhìn đứa trẻ bị bố của chính mình đánh dã man, trong lòng không khỏi thương cảm nhưng loại đứa trẻ hỗn xược này sớm muộn gì cũng cần có người dạy dỗ, nhìn dáng vẻ đứa trẻ đó đẩy Thiên Linh ngã xuống đất trên màn hình, nếu là người lớn Trương Thác nhất định sẽ chặt tay chân của nó.





Người đàn ông trung niên tát vào mặt con trai mình, mặt cậu con trai lập tức đỏ bừng và sưng tấy sau đó òa lên khóc.





Nghe tiếng khóc ở bên cạnh Thiên Linh liền ôm chặt lấy cổ của Trương Thác: “Bố ơi, bố bảo chú ấy đừng đánh nữa có được không ạ, con không trách họ nữa”





“Được rồi, con gái tôi đã lên tiếng rồi thì đừng giả vờ nữa”





Trương Thác lên tiếng ngăn cản động tác của người đàn ông trung niên, anh không sợ người đàn ông trung niên đánh người mà anh sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng xấu tới Thiên Linh.





Người đàn ông trung niên nghe vậy lập tức dừng động tác và quay lại cảm ơn Thiên Linh: “Cảm ơn! Xin cảm ơn công chúa nhỏ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.