Con Rể Quyền Quý

Chương 1346:




Chương 1346:



Ngày một tháng một, lúc năm giờ sáng, khi trời còn chưa sáng nữa, những con gà trống ở bên trong trang viên của Chúc thị còn chưa kịp gáy, thì một trận âm thanh khua chiêng gõ trống ở bên trong trang viên vang lên, các khách khứa bị tiếng lao xao này đánh thức, vừa ra cửa liền nhìn thấy, ở bên trong vườn của nhà họ Chúc, đã trải ra một tấm thảm đỏ, hai bên thảm đỏ là những chiếc bàn vuông, trên bàn đặt đầy đủ hoa quả và bánh kẹo cưới.



Vào lúc sáu giờ sáng, sắc trời ửng sáng hơn một chút, Chúc Bình Phong mặc một thân hỉ bào màu đỏ, cưỡi một con ngựa cao to đi về phía trước, trước ngực có đeo một bông hoa hồng được là thành từ những vải tơ lụa màu đỏ, anh ta nhếch mép cười với mọi người, lộ ra một hàm răng vàng, nhìn qua thì vô cùng khó coi.



Nơi ở của Lâm Ngữ Lam, là một khu khác trong trang viên của Chúc thị.



Thảm đỏ vẫn bị kéo dài ở dưới chân Chúc Bình Phong.



“Cô ơi, phần tóc này của người….” một người trang điểm đứng ở phía sau Lâm Ngữ Lam, giúp Lâm Ngữ Lam búi tóc lên, búi đến đoạn bị cắt, làm cho người trang điểm ngẩn người.



Lâm Ngữ Lam nhìn chiếc gương ở trước mắt, không hề nói gì.



Người trang điểm nhìn thấy Lâm Ngữ Lam không hé răng nói chuyện, cũng thông minh không hỏi lại nữa, đem mái tóc của Lâm Ngữ Lam búi lên cẩn thận, rồi đội chiếc mũ phượng, phủ lên một chiếc khăn lụa đỏ, chờ đợi Chúc Bình Phong đến đón.



Bảy giờ sáng, thời tiết ở Thành phố Hải ẩm ướt, trong không khí ẩn chứa một cảm giác mát mẻ nồng đậm.



Cũng may những người khách đến đây, đều là hạng người thực lực cao cường, cái giá lạnh hay hè nóng bức đều có thể chịu đựng được.



Mười tám con ngựa cao to, tiến bước lên thảm đỏ được trải sẵn ở trang viên Chúc thị, Chúc Bình Phong hăng hái cưỡi trên con ngựa to, không ngừng chắp tay cảm ơn những quan khách đứng chật kín hai bên thảm đỏ.



Hai bên thảm đỏ, không ngừng vang lên những âm thanh chúc phúc.



Tám người nâng kiệu đi theo ở phía sau đoàn ngựa, trên kiệu to có dát vàng, bên trên khắc hình hoa hồng.



Tổng cộng có mười tám người Kim đồng Ngọc nữ, đi ở phía sau kiệu, không ngừng hướng ra hai bên tung hoa tươi.



Tù và kèn bầu không ngừng thổi vang lên, bầu không khí tràn ngập sự hân hoan vui mừng.



Chúc Bình Phong cười vô cùng vui vẻ, dọc đường đi đều nhe răng cười.



Người của Tô thị, ở một nơi khác trong trang viên của Chúc thị, coi như là người nhà của cô dâu, sớm đã đứng đợi.



Tộc trưởng mới nhậm chức của Tô thị, Tô Viễn Trí, cũng mặc một bộ trường bào.



Tô Du Khanh với tư cách là trưởng bối của Lâm Ngữ Lam, mặc bộ thường phục màu đen, ở cùng với Lâm Ngữ Lam trong một gian phòng.



Lâm Ngữ Lam đầu đội khăn voan màu đỏ, ngồi xếp bằng ở trên giường, hỉ bào được mặc trên người cô, được trải ra ở dưới thân, những con phượng bay trên hỉ bào được làm từ những sợi chỉ vàng tốt nhất, đây là phượng bào cũng đủ để khiến các cô gái lâm vào điên cuồng, hiện rõ vẻ đẹp cổ phong của Viêm Hạ.



Buổi sáng lúc tám giờ.



Mười tám con ngựa cao to đi vào nơi ở của Tô thị.



Những tiếng pháo nổ bùm bùm vang lên, âm thanh khua chiên gõ trống truyền vào bên trong.



Trong phòng chỉ có hai người Tô Du Khanh và Lâm Ngữ Lam.



Tô Du Khanh thở dài một hơi: “Ngữ Lam, cậu thật không rõ, lúc trước vì cái gì mà con lại lựa chọn như vậy, hợp tác với Chúc thị, không khác gì bảo hổ lột da, như này không khác gì làm hại chính bản thân con sao”
Chương 1347:



Lâm Ngữ Lam mở miệng nói: “Cậu, lựa chọn của mỗi người đều không giống nhau, những thứ mà chúng ta cần cũng không giống nhau”



“Ai” Tô Du Khanh lắc đầu, ông ta không hề nhìn thấy biểu cảm dưới khăn voan của Lâm Ngữ Lam.



Những tiếng pháo nổ vang ở ngoài cửa qua một hồi lâu mới dứt, một trân khua chiên gõ trống và những âm thanh chúc mừng, những tiếng bước chân ồn ào vang lên ở bên ngoài cửa.



Căn phòng của Tô Du Khanh và Ngữ Lam, cửa phòng bị người ở bên ngoài đẩy thật mạnh.



Chỉ thấy Chúc Bình Phong nhe hàm răng vàng, tinh thần phấn chấn bước vào bên trong: “Bà xã, anh tới đón em đây”



Chúc Bình Phong phát ra tiếng cười ha hả, anh ta quả thực đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, từ khi thấy Lâm Ngữ Lam, anh †a ngày đêm đều ảo tưởng sẽ có một khoảnh khắc ở cùng với mỹ nhân.



“Tộc trưởng Chúc, còn chưa bái đường thành thân, mà xưng hô như vậy là không được đâu” Tô Du Khanh ở bên cạnh lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nói.



“Đi cái con mẹ mày!” Chúc Bình Phong dơ một cước lên đá vào ngực của Tô Du Khanh: “Cậu là cái thứ gì vậy, ở đây đến lượt cậu nói chuyện sao?”



Tô Du Khanh bị Chúc Bình Phong đạp một cước lăn trên mặt đất, nhưng một câu cũng không dám nói.



“Bình Phong, không được vô lễ!” Một người đàn ông trung niên Chúc thị quát lớn một tiếng: “Đây chính là trưởng bối của Lâm Ngữ Lam, sau này người này cũng sẽ là cậu của anh, về phương diện lễ nghĩa anh cũng phải làm cho tốt!”



Chúc Bình Phong đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên đang nói chuyện, cúi đầu nói: “Vâng, bác cả”



“Ừm” Người đàn ông trung niên nhẹ gật đầu, quay người nhìn về phía Tô Du Khanh, mở miệng nói: “Gọi là Tô Du Khanh đúng không, anh là người của nhà họ Tô Du Khanh đúng không, tuy anh là cậu của Lâm Ngữ Lam, nhưng anh cũng phải hiểu cái gì gọi là tôn ti trật tự, tộc trưởng Chúc thi chúng tôi, còn chưa tới lượt loại người ngu ngốc như anh nói đâu, hiểu chưa?”



“Đồ không biết phép tắc!” Tộc trưởng mới nhận chức gia chủ Tô thị Tô Viễn Trí đi đến, vẻ mặt không hài lòng nhìn Tô Du Khanh, ông quát: “Cút ra ngoài cho tôi!”



Tô Viễn Trí nói xong, không thèm để ý tới vẻ mặt của Tô Du Khanh, hướng về phía Chúc Bình Phong nói: “Chúc tộc trưởng bớt giận, đừng để một tên râu ria làm hỏng quan hệ giữa hai nhà chúng ta”



Chúc Bình Phong khoát tay áo, cười lớn một tiếng: “Ha ha, tộc trưởng Tô, hôm nay là ngày vui của tôi, tôi sẽ không chấp nhặt với loại người này đâu, mau, mau tiến hành hôn lễ đi!”



Chúc Bình Phong vung tay lên, lập tức có sáu cô gái trẻ tuổi đi tới.



Các cô gái trẻ vây quanh giường, phát ra thanh âm ngọt ngào: “Cô chủ, đến lúc phải lên kiệu rồi”



Hai cô gái đưa tay ra, nâng Lâm Ngữ Lam đứng lên.



Phượng bào lê trên mặt đất, xòe ra thành hình quạt, đi về phía cửa phòng.



Chúc Bình Phong nhìn dáng người nổi bật của Lâm Thùy.



Hân, không tự chủ được liếm môi một cái.



Theo đó là một trận âm thanh khua chiêng gõ trống vang lên, Lâm Ngữ Lam ngồi ở trong kiệu, hạ màn kiệu xuống, tám tên gia đinh nhấc kiệu lên.



Chúc Bình Phong hăng hái cưỡi trên lưng một con ngựa, mặt mũi tràn đầy ý cười.



“Nhìn cái tên họ Chúc này cười thật buồn nôn.” Một vị khách đang đứng ở bên ngoài cổng nhìn thấy một màn này nhỏ giọng mở miệng.



“Xuyt! Anh không muốn sống nữa à” Người kia vừa mở miệng, đã bị người bên cạnh vội vàng dùng tay che miệng anh ta lại: “Để tôi nói cho anh biết, có rất nhiều người giống Trần Phượng Ái, có khi bây giờ đang có người đang nhìn chăm chằm chúng ta, không chừng lúc nào đó bọn họ sẽ đi mách lẻo tố cáo chúng ta với thị tộc”
Chương 1348:

“Đúng là một đám rác rưởi!” Ánh mắt của người đang nói chuyện kia mang theo một tia tức giận: “Lúc trước, thị tộc coi chúng ta như con chó sai bảo chèn ép, nhưng may mắn thay người của đảo Ánh Sáng giúp cho chúng ta có cơ hội luyện khí, khiến chúng ta có khả năng xoay chuyển tình thế, ngược lại bọn họ thì hay rồi chủ động làm chó cho thị tộc, đúng là khiến cho người ta buồn nôn mài”

“Được rồi, đừng có ở đây tức giận nữa, mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, bọn họ nguyện ý làm con chó cho thị tộc, chờ đến một ngày, khi quân vương quay trở về, bọn họ chắc chắn sẽ phải hối hận vì quyết định hôm nay!”

“Quân vương… Người đàn ông đứng bên cạnh thì thào hai chữ, trong mắt mang theo một tia chờ mong: “Quân vương còn có thể quay trở về sao?”

“Nhất định có thể!” Một người khác vô cùng khẳng định nói: “Năm đó cậu ta lật đổ Vương hội, dãy lên Thánh chiến, trả cho thế lực ngầm một thế giới thái bình, nếu như cậu ta quay trở về, chắc chắn có thể dẫm thị tộc ở dưới chân!”

“Hi vọng là như vậy”

Tuy ngoài miệng mọi người nói quân vương chắc chăn có.

một ngày sẽ quay trở về, bọn họ đều chờ mong ngày đấy, nhưng trên thực tế, những người này cũng chỉ là đang an ủi bản thân mình mà thôi, để cho mình ở trong khoảng thời gian thị tộc nắm quyền thống trị này, trong một cái thế giới ảm đạm không có tương lai, không có ánh sáng này, tăng thêm một chút sắc màu mà thôi.

Nếu như có một ngày quân vương thật sự quay trở về, thì đó cũng đã là chuyện của chín năm sau.

Chuyện chín năm sau, ai có thể nói trước được, rất có khả năng khi quân vương quay trở lại lần nữa, thế lực của anh đã bị những thị tộc này chặt hết cánh rồi cũng nên, đến lúc đó cậu ta cũng chỉ có thể bất lực chấp nhận thế cục này.

Nhìn dáng vẻ hăng hái kia của Chúc Bình Phong, rất nhiều người tức giận và bất bình.

Ánh mắt của mọi người đều rất phức tạp nhìn cô gái ở bên trong kiệu tám người khiêng kia, có người thì ghen tị vì cô gả cho tộc trưởng Chúc thị, sau này có được địa vị quyền lực dưới một người trên vạn người, nhưng cũng có người tiếc cho cô, cuộc hôn nhân này rõ ràng là một cuộc giao dịch giữa Chúc thị và Tô thị, cô gái gả cho Chúc Bình Phong kia, bị Tô thị coi thành vật phẩm giao dịch, giá trị của cô cũng chỉ là một vật phẩm trao đổi mà thôi.

Trên đường đi Chúc Bình Phong cười toe toét để lộ hàm răng vàng khè của mình, anh ta vô cùng đắc ý.

Âm thanh cồng chiêng và trống vang vọng suốt đường đi.

Phía trước thảm đỏ, dựng một tòa đài cao, dùng để làm chỗ kết hôn.

Trưởng bối hai nhà, phân biệt ngồi ở hai bên đài cao, phía sau bọn họ, trên các vách tường hay cửa sổ đều là một màu đỏ chót, giữa tường dán chữ hỉ rất to.

Cảnh tượng này tràn ngập màu sắc của hôn lễ cổ xưa Đại Nam, cũng có bái thiên địa, bái cao đường, đối bái.

Chúc Bình Phong cưỡi ngựa đến trước đài cao, nhẹ nhàng nhảy lên, người liền đứng ở trên đài cao.

Kiệu lớn nạm vàng lụa đỏ được người ta đặt ở bên cạnh đài cao, màn kiệu bị người ta xốc lên, hai cô gái đưa tay ra đỡ Lâm Ngữ Lam từ trong kiệu đi ra, sau đó chậm rãi đi đến đài cao.

Áo bào đỏ lê trên mặt đất, xèo thành hình quạt, khiến cho người ta có cảm giác giàu có mà đoan trang.

Một trận gió lạnh thổi qua, hất khăn đỏ trên đầu Lâm Ngữ Lam bay đi, khăn trùm đầu đỏ cứ thế bị gió thổi bay ra phía sau lưng Lâm Ngữ Lam.

Lâm Ngữ Lam vội vàng quay người duỗi tay ra, chụp lấy khăn trùm đầu, trong mắt mang theo một tia hoảng loạn.

Chính giây phút cô quay người lại kia, khiến tất cả khách khứa mặc kệ là nam hay nữ, đều có một loại cảm giác kinh diễm.

Người phụ nữ đội mũ phượng trên đỉnh đầu vừa hoa lệ lại cao quý, cũng không khiến người ta có cảm giác không chân thực, mà ngược lại khiến người ta có một loại cảm giác hoàn mỹ, mái tóc được búi lên cao, lộ ra cái trán trơn bóng không tỳ vết như ngọc trai.
Chương 1349:



Người phụ nữ này xinh đẹp tuyệt trần, căn bản là không cần trang điểm đậm hay đeo thêm trang sức, chỉ cần trang điểm nhẹ, liền có thần thái mỹ nhân khuynh thành, tia hoảng loạn trong mắt của cô khiến cho người ta tê dại.



Một người phụ nữ như vậy, lại phải gả cho loại người như Chúc Bình Phong thật là đáng tiếc, cô vốn dĩ nên thuộc về chủ nhân của đảo Ánh Sáng, chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể cưới người phụ nữ xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có người phụ nữ xinh đẹp như vậy mới xứng với người đàn ông như thế.



“Một ánh mắt khuynh thành, cười một cái khuynh quốc.”



Một ông già lớn tuổi thở dài.



“Khó trách Chúc Bình Phong lại nóng lòng muốn lấy vợ như thế, người phụ nữ như vậy, hận không thể lập tức ôm cô ấy vào lòng”



Lúc Lâm Ngữ Lam bắt được chiếc khăn trùm đầu bị gió lạnh thổi bay, thì một bàn tay lớn bên cạnh duỗi ra, Chúc Bình Phong giật lấy khăn trùm đầu đỏ từ tay Lâm Ngữ Lam.



Anh ta đưa lên mũi ngửi, dùng sức hít sâu một hơi, sau đó lộ ra dáng vẻ say mê.



“Ha ha ha! Không cần Chúc Bình Phong ra tay, ông trời đã vén giúp chiếc khăn trùm đầu này lên rồi, xem ra Ngữ Lam và Phong Nhi nhà chúng tôi, đúng là một đôi trời sinh, ngay cả ông trời cũng nóng lòng muốn hai người ở bên nhau!” Bác cả của Chúc Bình Phong ngồi ở vi trí trưởng bối trên đài cao, cười lớn một tiếng: “Đến cả ông trời cũng muốn hai nhà chúng ta kết thông gia”



“Đúng vậy!” Một người hơi lớn tuổi ngồi ở vị trí trưởng bối bên Tô thị cũng lên tiếng: “Nếu ông trời đã muốn tác hợp chuyện này, chi bằng chúng ta mau chóng bắt đầu nghỉ thức cử hành hôn lễ”



Âm thanh khua chiêng gõ trống lại vang lên lần nữa, hòa trộn với âm thanh chúc mừng của khách mời phát ra, những người thi nhau nói chúc mừng đó, đều là người của các thế lực ngầm phụ thuộc vào thị tộc để sinh tồn.



Còn người của thế lực ngầm dựa vào ba nhà họ lớn Đô Thành, đều giữ im lặng.



“Tốt lắm, ông trời đã tác hợp như vậy, chọn lúc không bằng gặp lúc, thuận theo ý ông trời cứ coi giờ phút này là giờ lành, hành lễ đi!” Bác cả của Chúc Bình Phong vung tay lên.



Bà mối mặc áo màu đỏ õng eo đi lên đài tuyên bố.



“Hôm nay, Chúc Bình Phong Chúc thị và Lâm Ngữ Lam Tô thị, ngày sinh tháng đẻ phù hợp là một đôi trời sinh, nguyện làm cây liền cành…”



Bà mối nói được một nửa, thì một thanh âm ở dưới đài vang lên.



“Không đồng ý, đảo Ánh Sáng chúng tôi phản đối cuộc hôn nhân này!”



Một câu Đảo Ánh Sáng phản đối mặc dù âm thanh không lớn nhưng lại khiến cho trong lòng tất cả mọi người ở đây run lên.



Chỉ vì ba chữ Đảo Ánh Sáng này thực sự quá tiêu biểu.



Một thằng nhóc nhìn qua chỉ có mười lăm mười sáu tuổi đầu, trên người mặc một chiếc áo choàng nhung màu xanh lam đứng dưới sân khấu.



“Nhà họ Khương các người làm loạn cũng phải xem đang là tình huống nào chứ!” Một lão đại của thế giới ngầm lớn tiếng nói, hiện tại ông ta đã phụ thuộc vào dòng tộc nên mới dám nói như vậy với ba dòng họ lớn ở kinh đô: “Hiện tại đang là đám cưới của người đứng đầu dòng tộc Chúc Bình Phong, mau quản cho tốt cái thằng nhóc đầu óc không rõ ràng nhà các người này lại!”



Mới vừa rồi một câu Đảo Quang đã dọa bọn hắn mềm nhũn hết cả chân.



Bác cả Chúc Bình Phong đang ngồi trên sân khấu của đám cưới cùng với mấy bậc bề trên của nhà họ Tô, tất cả bọn họ đều nhìn Khương Lâm dưới khán đài với vẻ mặt bất mãn.



“Khương Phát Thần, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, sao bề trên như ông cũng không hiểu chuyện vậy?” Bác cả Chúc Bình Phong mở miệng nói: “Bây giờ là lúc chúng ta chào hỏi là người đứng đầu nhà họ Chúc, cho dù ông cụ Khương của các người tới cũng không thể tùy ý hô to gọi nhỏ, các người chỉ là hậu bối, có cái lực lượng gì mà dám ở nhà họ Chúc chúng tôi nói ra những lời như vậy?”



“Tôi thấy, có thể là chúng tôi gần đây quá bình tĩnh khiến cho mấy con chó con mèo muốn nhảy dựng lên” Bề trên nhà họ Tô cũng lên tiếng.
Chương 1350:

Khương Phát Thần ngồi ở phía dưới lạnh lùng cười một tiếng: “Đám cưới của nhà họ Chúc các người, nếu trong lòng không có quỷ thì sao phải sợ chúng tôi nói gì?”

“Đúng thế, nếu như các người thẳng thắn, người khác nói cái gì thì có sao đâu? Làm sao, dòng tộc các người không cho cổ võ thế gia chúng tôi nói chuyện như vậy sao?” Một người đẹp nhà họ Cơ cũng lên tiếng.

“Oai phong của dòng tộc hùng các người lớn thật đấy, ngay cả quyền tự do ngôn ngữ của người khác cũng muốn hạn chế, dọa tôi sợ hãi đến run lẩy bẩy” Bạch Vân Thiên cũng ôm ngực lạnh lùng cười nói.

Trong lòng người phụ trách của ba cổ võ thế gia rất rõ ràng, tại ngày thành hôn của người khác, nếu đám hậu bối của mình hô to gọi nhỏ lớn tiếng như vậy đúng là hoàn toàn không phù hợp cấp bậc lễ nghĩa, tuy nhiên tại đám cưới của nhà họ Chúc này, mấy đứa nhỏ nhà mình hô to gọi nhỏ thì không có vấn đề gì.

Nghe lời nói của mọi người, bác cả Chúc Bình Phong lạnh lùng hừ một tiếng: “Ba thế gia lớn ở kinh đô, nếu các người hôm nay đến đây để chúc mừng thì chúng ta vô cùng hoan nghênh, còn nếu tới để quấy rối thì nhà họ Chúc chúng ta không phải là nơi các người có thể giương oail”

Hai chữ này vừa rơi xuống, một luồng áp lực vô hình quét về hướng ba thế gia lớn ở kinh đô.

Đồng thời, ở dòng tộc phía bên kia, có mười mấy người đứng dậy.

Khách khứa ngồi trên bàn tiệc bị tấm thảm đỏ ngăn cách ở giữa, ngồi ở phía bắc thảm đỏ đều là người của ba thế gia lớn ở kinh đô và thế lực ngầm phụ thuộc.

Mà ngồi ở phía nam thảm đỏ lại chính là thế lực của dòng tộc.

Hơn mười người đứng dậy phía bên kia đều là cao thủ Ngự Khí.

Mười mấy tên cao thủ Ngự Khí này đều phát ra khí thế cường đại khiến cho sắc mặt những thế lực ngầm bình thường kia trắng bệch.

“Hừ Khương Phát Thần lạnh lùng hừ một tiếng, đưa tay vỗ bàn một cái, ba thế gia lớn ở kinh đô bên này cũng đứng lên hơn mười người, đều phát ra một luồng khí vô hình đối kháng với cao thủ Ngự Khí của dòng tộc.

Vốn dĩ lúc trước là dòng tộc tuyệt đối nghiền ép thì sau khi người của ba thế gia lớn ở kinh đô đứng lên liền biến thành thế cục cân bằng.

Nhìn thấy cổ võ thế gia bên này cũng có hơn mười tên cao thủ Ngự Khí, các thế lực ngầm phụ thuộc đều thở ra một hơi, đồng thời trong lòng cũng cảm khái sự mạnh mẽ của ba thế gia lớn.

“A” Bác cả Chúc Bình Phong cười khé một tiếng: “Ba thế gia lớn các người lần này ngay cả Khống Binh cũng mang ra ngoài sao! Ý tứ của ba thế gia các người hôm nay là muốn biểu hiện cái gì với dòng tộc đây?”

Khương Phát Thần tựa vào ghế ngồi, khẽ mỉm cười: “Thời cổ đại có mấy trăm tộc, hiện tại chỉ còn mấy chục”

“Ồ? Vậy sao?” Bác cả Chúc Bình Phong hứng thú hỏi.

“Cho nên rõ ràng là dòng tộc không phải không thể diệt!”

Khương Phát Thần đột nhiên đứng dậy.

“Ngạo mạn!” Bác cả Chúc Bình Phong cũng đột nhiên đứng lên.

Cùng lúc đó, người của hai thế lực ngầm cũng đồng loạt đứng lên.

Trong nháy mắt cả hai phía đều giương cung bạt kiếm, dường như một lời không hợp liền lập tức đánh nhau.

“Được rồi, được rồi, đều là người trưởng thành rồi, bình tĩnh đi” Tộc trưởng mới nhậm chức của nhà họ Tiêu, Tiêu An Kỳ lên tiếng, tính nết của ông ta giống như Tiêu Minh Đức, trên mặt không buồn không vui: “Nếu đánh thật thì hôm nay e rằng không tránh được máu chảy người chết, đừng để tiệc vui biến thành đám tang, mọi người không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho những người còn lại ở đây chứ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.