Con Rể Quyền Quý

Chương 1302:




Chương 1302:



“Không phải bọn họ nhắm vào tất cả, mà chỉ là nhắm vào cô thôi, tốt nhất để bắt nạt” Trương Thác chế nhạo: “Nếu tôi là bọn họ, tôi cũng sẽ tìm một quả hồng mềm giống như cô.



“Quả hồng mềm”” Trình Hoài Thấm nheo mắt lại: “Bọn tôi đã đánh bại 6 đội lính đánh thuê, ai dám nói tôi là quả hồng mềm”



Trương Thác nhún vai, đưa tay lên: “Rõ ràng cô chỉ là quả hồng mềm”



Trình Hoài Thấm đang định nói, kết quả bị giọng của Tê Thiên cắt đứt.



“Chú ý, chuẩn bị nghênh chiến”



Trình Hoài Thấm lập tức không chú ý đến nữa, nhìn về phía trước, một đội lính đánh thuê phải hai mươi người đứng trước mặt bọn họ, trận này nếu muốn đánh thật , với sức lực đã tiêu hao của mấy người Tề Thiên bây giờ cộng với ưu thế của đối phương thì chắc chắn sẽ thất bại.



Đám người Tề Thiên hít một hơi thật sâu, tất cả đã sẵn sàng chiến đấu.



“Lên” Đám lính đánh thuê đối diện đồng loạt hét lên một tiếng , toàn bộ đều lao về hướng bọn Tê Thiên.



Đám người Tê Băng không còn sức để chủ động tấn công, họ chỉ có thể dùng chút thủ đoạn, tìm cơ hội hạ gục đối thủ.



Nhìn thấy hai bên sắp đánh nhau, một tiếng quát lớn vang lên.



“Được rồi, tất cả kết thúc được chưa!”



Trong trận chiến có giọng nói vang lên từ đội Anna đặc biệt dẫn dắt, bỗng nhiên có người nói ra một câu như vậy, mọi người đột nhiên nhìn về phía chủ nhân của giọng nói, bao gồm cả đội lính đánh thuê người đang chuẩn bị đánh nhau với đám Tề Thiên, tất cả đều nhìn sang dừng cuộc chiến.



Liền trông thấy Trương Thác ném cái chân gà vừa gặm xong sang một bên: “Đánh đi, khi nào thì đi?Lão tử ra đây để kiếm tiền, bây giờ ăn no rồi, một là có rắm thì đánh đi, không thì tôi quay về đi ngủ.”



“Đây là thứ gì vậy?” Thiếu niên niên bên cạnh Anna nhìn Trương Thác với vẻ mặt không vui, sau đó vẫy tay với hai người phía sau: “Mau đưa hắn ra khỏi đây”



Mặc dù hai người bọn họ tỏ ra rất bình thường, nhưng phong thái toát ra lại đây vẻ khinh thường.



Trương Thác nở nụ cười: “Trừ phi Lão Tử muốn tự mình đi ra ngoài, nếu bây giờ mày ném tao ra, tao cũng nhất định không ra”



“Thưa ngài, xin nhắc nhở một lần nữa nữa, mời ngài ra ngoài” Một tên vệ sĩ da đen nói với giọng đe dọa.



Trương Thác hoài nghi nhìn tên da đen: “Mày muốn tao đi ra ngoài, hay là chủ nhân muốn tao đi ra ngoài?”



“Thưa ngài, tôi nhắc lần cuối… “



Vệ sĩ vừa nói vài câu, liền nghe thấy Trương Thác nói: “Quên đi, tao cũng không muốn quan tâm, mày muốn tao ra ngoài, hay là chủ của mày muốn tao ra ngoài, kết quả đêu như nhau”



Trong nháy mắt tông giọng Trương Thác hạ xuống, nhìn hướng tên vệ sĩ da đen, sau đó, tát thẳng vào anh ta, cái tát này nhanh đến mức hắn còn chưa kịp phản ứng đến khi hoàn hồn lại thì Trương Thác đã đạp vào giữa ngực đá văng hắn bay ra ngoài rồi.



Trong lúc tên vệ sĩ da đen bị đạp bay ngược ra ngoài, Trương Thác thuận tay lấy súng lục ngắn đối phương đang dắt ở bên thắt lưng, lên đạn, nhắm ngay đầu tên vệ sĩ còn lại, bóp cò.



“Đoàng!” một tiếng, máu bắn ra khắp nơi, tên vệ sĩ da đen kia đến cơ hội ra tay cũng không có đã bị Trương Thác bắn vỡ đầu.



Ngay sau đó, Trương Thác lại chĩa tiếp súng về phía tên vệ sĩ da đen vừa bị anh đá ra ngoài, không chút do dự bắn thêm một phát nữa.



Thậm chí hắn bị đạp ra còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị viên đạn xuyên qua mi tâm kết thúc sinh mệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.