Con Rể Quyền Quý

Chương 1297:




Chương 1297:





Đám người Tê Thiên nhìn nhau, đều không có lấy đi thức ăn, mặc dù từ tối hôm qua cho đến bây giờ bọn họ cũng chưa ăn gì, làm cho bọn họ cũng rất đói.





Trương Thác chủ động cầm lấy một miếng thịt cừu lớn, ra sức căn lấy một miếng, nói: “Yên tâm đi, không ai đụng tay đụng chân vào đồ ăn đâu, trừ khi dì tám này muốn chết”





Nghe Trương Thác nói như vậy, đám người Tê Thiên mới hoàn toàn yên tâm, lúc trước, mỗi người đều không có tin tưởng Trương Thác, nhưng bây giờ, nếu như không có Trương Thác, bọn họ đã sớm không biết được còn có thể trở về bao nhiêu người, sự tin tưởng của bọn họ với Trương Thác cũng đã dần dần tăng lên không ít.





Mọi người ai cũng đều đói bụng trong một thời gian dài, tất cả đều nhanh chóng bốc lấy mà ăn vội vã, những người hôm nay tới tham gia tiệc, cũng không có ai là nhân vật nổi tiếng trong giới thương gia, tất cả chỉ là một đám lính đánh thuê đao kiếm nhuộm máu, cả đám cũng không để ý đến hình tượng gì, ăn no bụng mới là cái quan trọng nhất.





Ở trung tâm của yến tiệc, có một người đàn ông trẻ tuổi người nước ngoài đang nói chuyện cùng với Anna, mặc tây trang đi giày da, rõ ràng là thân phận cũng không hề tâm thường.





Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thấy đám lính đánh thuê ở bên phía này ăn ngấu ăn nghiến, trên mặt liền lộ ra nụ cười, thấp giọng nói với Anna: “Nhìn xem những người kia, ăn mà cũng khó coi giống như chó vậy”





Trên mặt Anna cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười giống vậy: “Những lời này anh nói cho tôi nghe thấy là được rồi, dù sao cũng đừng để cho cha anh nghe thấy được, ông ấy cũng xuất thân là lính đánh thuê, nếu nghe được mấy lời như vậy nhất định sẽ đánh gãy chân anh”





Chàng thanh niên tắc tắc miệng, nói: “Ông ta mới không có thời gian rảnh rỗi mà quản tôi, đêm nay cô định làm như thế nào?”





“Rất đơn giản, những lính đánh thuê đó, đều đặt lợi ích lên hàng đầu, chỉ cần cho bọn họ lợi ích, cái gì bọn họ cũng bằng lòng làm theo” Anna cầm ly rượu vang đỏ, kề sát lên môi: “Bây giờ anh nhìn xem có người nào có được bản lĩnh như vậy, chiến đấu trong một thời gian dài, bây giờ tam đại quân phiệt đều đóng quân ở phủ thành chủ, mỗi ngày ở đó đều có người chết, ai ai cũng đều hiểu được, muốn tranh mỏ vàng, nhiều người cũng vô dụng, hiện tại không phải là thời điểm nhắc đến chiến tranh, người mà chúng ta cần tuyển, quý là ở sự tài giỏi”





“Tôi xem mấy người này, không có ai có thể đặt cược được” Người thanh niên khinh thường nhìn nhìn xung quanh: “Cô có mục tiêu sao?”





“Có mấy người?” Anna gật gật đầu: “Cái tên kia gọi là Đao.





Nhọn của dong binh đoàn, mặc dù chỉ có sáu người, những mỗi một người đều là cao thủ, nếu ở quá khứ thì cái gì cũng không tính, nhưng thế giới ngầm của hiện tại, thông nhất lại lần nữa lập quy tắc, người của thế giới ngầm, không thể ở trước mặt người bình thường bày ra năng lực siêu việt cấp C, sáu người Đao Nhọn của dong binh đoàn, vừa lúc đó lại xếp vào cấp C và cấp D, lỗ hổng quy tắc của bọn họ, có thể nói chính là sự tồn tại đỉnh cao của lính đánh thuê: Anna nói xong, lại chỉ mấy đoàn đội: “Mấy tốp này, cũng rất có tiềm lực, đúng rồi, còn có đám người của Đại Nam, lai lịch của bọn họ cũng không rõ ràng lắm, hoặc chính là có mười phần lo lắng, hoặc chính là ngu xuẩn, mà chẳng qua ngu xuẩn chính là sống không nổi ở cái thành này”





“Vậy cô định tính toán như thế nào?” Người thanh niên lại hỏi một câu.





“Rất đơn giản thôi” Anna đặt ly rượu kề môi rồi hớp một hơi: “Để bọn họ đo nhau là được”





Anna nói xong, cố ý than thở một hơi, dùng âm thanh lớn tiếng một chút mà lẩm bẩm: “Aiya, một cái cũng không chú ý, thiệp mời gửi đi có chút nhiều rồi, bây giờ nhiều người như vậy, căn bản không có cách nào bàn chuyện chính sự, nếu như đội hộ vệ của tướng quân nhiều hơn một chút nữa là được rì Thanh âm một câu này của Anna tuy không lớn, nhưng lại bị rất nhiều người nghe thấy, nhất thời mọi người đều hiểu được ý tứ của Anna, những người có thiệp mời, mới có thể đến bữa tiệc này, nhưng những người có thực lực tương xứng mới được ở lại tán gẫu tiếp câu chuyện, bằng không thì ăn đồ ăn thì nhanh rời đi đi.





Nhưng mà năng lực tương xứng, cụ thể là giới hạn cái gì, xem thực lực của những người ơ đây đạt đến trình độ nào.





Trương Thác cùng với đám người Tề Thiên, đứng ở một góc trong đại sảnh, một bên nhai đầy mồm đống đồ ăn, một bên quan sát mọi thứ ở xung quanh, quan sát đến mỗi một góc của gian đại sảnh.





Một gã da đen cường tráng đi nhanh tới, mà chiều cao của người da đen này cao ít nhất cũng hai mét, cả cơ thể giống như một khối bê tông cốt thép, mà người đàn ông tướng tá thấp bé chỉ sợ không dám động.





Đứng trước người đàn ông cao to cường tráng, cho dù là Trương Thác cao một mét tám lắm, cũng cao hơn anh một cái đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.