Con Rể Quyền Quý

Chương 1282:




Chương 1282:





Thấy đám người Trình Hoài Thấm không lên tiếng, Tê Thiên tiếp tục nói: “Các anh đi qua chỗ đó, qua ba cây đại thụ cao hơn một mét đều có ổ chim trên cây, khi các anh đi qua ba cây đó thì trong ổ chim phát ra âm thanh, người ta liền phát hiện các anh, mặc dù tính phòng ngự của lưới sắt thua tường đá một ít nhưng mạnh hơn ở chỗ là rộng rãi, chỉ cần hơi chú ý một tí là có thể tùy tiện phát hiện các anh, lúc các anh đi ngang qua chỉ chú ý đến phòng thủ kém của người ta mà có chú ý đến hoàn cảnh các anh đang ở không?”





Tê Thiên nói xong những lời này lại liên tiếp chỉ ra vài vấn đề, nói cho năm người Trần Minh Quang xấu hổ không thôi, nếu không phải Tê Thiên nói ra thì có thể cho đến bây giờ họ còn không nhận thức được.





“Mới vừa nấy, nếu không nhờ vào người anh em Ức Thùy cố ý lấy đèn pin nói dối gạt đối phương, chỉ sợ năm người các anh đều bị đánh thành tổ ong vò vẽ, bây giờ còn có mặt mũi nói người anh em Ức Thùy bán đứng các anh? Nhanh chóng đi xin lỗi đi!” Tê Thiên mắng.





Sắc mặt đám người Trần Minh Quang đều hơi khó coi nhìn chằm chằm vào Trương Thác, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai cũng không chịu chủ động đi qua nói xin lỗi.





Những người này đều là người trẻ tuổi, trong lòng người trẻ tuổi có sự kiêu ngạo, quan trọng nhất chính là mặt mũi, bây giờ để cho họ hạ mắt nói lời xin lỗi với người mà mình mới trách mảng vừa này làm cho họ cảm thấy rất mất thể diện.





“Sao nào, không muốn?” Tê Thiên nhìn đám người Trần Minh Quang đang bất động.





“Được rồi anh Tề, ai cũng có lúc sai lầm, chúng ta cũng là từ không có kinh nghiệm nào mà từ từ tích lũy ra” Trương Thác lên tiếng, đối với việc nhận lời xin lỗi từ những người trẻ tuổi này thì anh không có hứng thú.





Thấy Trương Thác lên tiếng, Tê Thiên cũng không kiên trì nữa, nhân cơ hội giáo dục đám người Trân Minh Quang: “Thu lại phần kiêu ngạo trong lòng các anh đi, các anh phải nhớ kỹ, những chuyện mà các anh đối mặt sau này đều là một quá trình học tập, khiêm tốn là quan trọng nhất.”





Tê Thiên nói xong liền đi qua một phía.





Hàn Như Ôn thì truyền lại cho đám người Trần Minh Quang về kinh nghiệm của cô vừa được nghe từ Trương Thác, như chim sáo xinh đẹp có thể làm ra đa cho lính đánh thuê.





“Đội trưởng Hàn cô biết quá nhiều, tôi chưa từng nghe qua loại chim này” Trình Hoài Thấm nói.





“Không phải tôi biết nhiều, đây đều là do Trương… Trương Ức Thùy nói cho tôi” Hàn Như Ôn nói.





“Anh ấy?” Trình Hoài Thấm không kiềm được nhìn Trương Thác.





Lúc này, Trương Thác đang ngồi bên cạnh Tề Thiên bàn bạc điều gì đó.





Trước người Trương Thác chính là một vài thứ anh vừa Vế ra.





“Người anh em Ức Thùy thấy thế nào?” Thái độ Tê Thiên đối xử với Trương Thác hoàn toàn khác với Trần Minh Quang, mà đối với Trần Minh Quang họ thì Tê Thiên là một người tiền bối, mà đối với Trương Thác là cùng tuổi, thậm chí rất nhiều thứ nghe đến ý kiến của Trương Thác.





Trương Thác nói: “Diện tích tên lửa vừa nãy bao phủ không lớn, hơn nữa tôi quan sát được có mười bảy tâm bắn của súng máy thật sự bao vây chỗ đám người Trân Minh Quang đứng vừa nãy, nhưng không có bắn, điều đó nói rõ chủ nhân của mười bảy súng máy đó cùng với những người khai hỏa kia không phải cùng một phe, như thế cũng phân biệt được ba thế lực to rải rác trong thành phố này, chúng ta có thể vào thành phố vào trưa mai để dò hỏi thêm tin tức”





Nói xong Trương Thác lau sạch bản đồ vừa mới vẽ.





“Tại sao phải vào thành phố vào trưa mai?” Trần Minh Quang đi tới lên tiếng nói, anh ta vừa bị mất mặt mũi nên bây giờ rất muốn thông qua phương pháp nào đó, nhặt lại mặt mũi, thuận tiện thể hiện một chút ở trước mặt Tê Thiên: “Bây giờ là buổi tối, là thời điểm có phòng thủ yếu nhất.”





“Các anh vừa mới phóng hỏa với người khác, bây giờ liền vào thành phố, không sợ bị nghi ngờ sao?” Trương Thác nói.





“Nhất định sẽ có nghi ngờ” Trần Minh Quang nói: “Nhưng anh phải biết, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, tôi đã từng học qua ba năm tâm lý học, lúc này vào thành phố, ngược lại sẽ làm cho người ta không biết ý đồ thật sự của mình, cho dù có nghỉ ngờ thì họ cũng không tìm ra chứng cứ”





Trần Minh Quang nói xong, dương dương tự đắc liếc Trương Thác, trong lòng Trần Minh Quang thì loại tâm lý học này làm sao một tên lính đánh thuê như Trương Ức Thùy biết được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.