Con Rể Quyền Quý

Chương 1219:




Chương 1219:





Thời gian từng giây từng phút trôi qua.





Ba phút, nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, trong lúc mọi người nín thở, thời gian cứ như vậy đã trôi qua ba phút.





“Nếu các vị không có ý kiến gì, vậy cứ quyết định như thế đi, tiếp theo đây, chính là thời gian của các vị, chúng tôi sẽ không can thiệp” Vị bạch bào khách cầm cây thương bạc của anh ta lên, thân hình lóe một cái, rời khỏi nơi này.





Lúc vị Bạch bào khách rời đi, người của rất nhiều thế lực ngầm đều âm thầm thở dài một hơi, mặc dù vị Bạch bào khách nói sẽ không can thiệp vào chuyện của bọn họ, nhưng vị Bạch bào khách chỉ cần đứng ở chỗ này thôi, cũng đủ khiến bọn họ có một loại cảm giác không thể thở nổi, loại cảm giác này chỉ có khi đối mặt với cường giả mạnh hơn mình mới có thể xuất hiện.





Trời mưa càng lúc càng to.





“Ha ha ha!” Tô Văn Việt cười lớn một tiếng: “Các vị cổ võ thế gia, các anh em bạn bè, mấy trăm năm trước chúng ta đều là người cùng chung một gốc rễ, đã lâu như vậy không gặp nhau, tình cảm giữa chúng ta càng ngày càng phai nhạt, cho nên Tô thị chúng tôi đánh tiếng trước.”





Tô Văn Việt nói xong, đưa mắt ra hiệu cho một thanh niên đang đứng ở sau lưng ông ta: “Tô Hữu Bắc, con ra đây chào hỏi các vị tiền bối đi”





Thanh niên được Tô Văn Việt gọi là Tô Hữu Bắc kia, tâm hai mươi hai tuổi, cao một mét tám, khuôn mặt đẹp trai, anh †a hơi khom người: “Vâng, gia chủ.”





Tô Hữu Bắc đi ra phía trước, liếc mắt nhìn đám người đang ngồi ở đây một cái, sau đó mỉm cười: “Các vị, Tô Hữu Bắc của Tô thị, xin được chỉ giáo!”





“Làm càn không có lễ phép!” Tô Văn Việt quát lớn một tiếng: “Con đứng ở chỗ này xin ai chỉ giáo hả, đánh ở trước mặt các vị tiền bối sao!”





“Là Tô Hữu Bắc không lễ phép. Tô Hữu Bắc hơi khom người, sau đó tung ra một chưởng về phía trung tâm rừng cây.





Dưới tác động một chưởng này của Tô Hữu Bắc, vô số nhánh cây đứt thành từng khúc, gạt ra một mảnh đất trống rộng lớn, Tô Hữu Bắc đi vào trung tâm mảnh đất trống, một lân nữa mở miệng nói: “Tôi thị Tô Hữu Bắc xin được chỉ giáo!”





Người của thế lực ngầm thấy vậy lại liếc nhìn nhau, hôm nay có thể xuất hiện ở đây đều là lãnh đạo có cấp bậc, nhưng không có một ai dám tiếp nhận khiêu chiến của Tô Hữu Bắc, một chưởng vừa nấy của Tô Hữu Bắc cũng đủ để nghiền ép bọn họ thành tro.





Bây giờ bọn họ đã hiểu, vì sao chỉ trong một đêm đảo Ánh Sáng mạnh như vậy lại chìm sâu xuống đáy biển, quân vương Địa Ngục mặc dù cường đại, nhưng cũng không có bản lĩnh ngự khí bay đi như thần tiên.





“Được lắm để tôi lên ứng chiến!” Một người trẻ tuổi nhà họ Cơ cắn răng nhảy ra ngoài.





“À” Tô Hữu Bắc khẽ cười nhìn đối phương một cái.





“Anh cười cái gì!” Người trẻ tuổi nhà họ Cơ quát.





Trên mặt Tô Hữu Bắc tràn đầy khinh thường, miệng khẽ lẩm bẩm: “Rác rưởi.”





Đã chín giờ tối, cả thành phố đều bị một tấm màn màu đen bao phủ, cả ngày hôm nay trời đều mưa, khiến tâm trạng người ta cũng theo đó mà lo lắng, mọi người về đến nhà, mở ti vi ra, nằm ở trên ghế sa lông, ngán ngẩm nhìn tiết mục tỉ vi đang chiếu.





Trong đêm mưa, một nhóm sáu người, dậm chân ở trong mưa, dù màn đêm che đi khuôn mặt của bọn họ.





Ngẫu nhiên có người đi đường đi vào tránh mưa nhìn thấy sáu người này, biểu cảm của tất cả bọn họ đều giống như gặp ma, nhanh chân chạy đi mất, trên đoạn đường mà sáu người này đi qua, mang theo tia khí lưu, nếu như nhìn kỹ có thể thấy được nước mưa không hề rơi lên người bọn họ, lúc nước mưa rơi xuống cách người bọn họ tầm một centimet, sẽ bị tách ra hai bên giống như có gì đó ngăn cản vậy.





Ở trong rừng rậm.





Vẻ mặt Tô Hữu Bắc ngạo nghễ đứng ở trong rừng cây, ở bên cạnh anh ta là bảy cái xác con em nhà thế gia vừa bị anh ta đánh chết, bảy người này đều không có một ai chống đỡ được một chiêu của Tô Hữu Bắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.