Con Rể Quyền Quý

Chương 1193:




Chương 1193:





Bậc cầu thang đá này nếu mà được đặt ở bên ngoài thì nhất định có thể được xem là bậc cầu thang đá nguy hiểm nhất trên thế giới, không có cái thứ nhất nào nữa. Trên bầu trời cao hơn ngàn mét này mà không có lấy một cái lan can để bảo vệ. Cái được gọi là bậc thang đá kia, thật ra cũng chỉ là những khúc nhô ra và thụt vào của thạch đá mà thôi, mỗi một tảng đá đều là khe hở có khoảng cách dài hơn nửa mét, có một số chỗ còn là những tảng đá to được bọn họ tự mình nhấc lên để kẹt vào đó.





Người đàn ông thấp bé kia cứ thế mà đạp lên những bậc cầu thang đá đó và bước lên một cách dễ dàng.





Đối với một người bình thường mà nói, phải đối mặt với cái cầu thang đá kiểu này, sợ rằng còn không có dũng khí để bước tới độ cao năm mét nữa là. Nhưng đối với người đàn ông thấp bé và Trương Thác mà nói thì đó hoàn toàn không phải là vấn đề.





Hai người bọn họ dễ dàng vượt qua cái bậc thang đá cao hơn một ngàn mấy mét. Ở cuối dãy của bậc thang đá đó có một cái lỗ, người đàn ông thấp bé trực tiếp bước vào, Trương Thác cũng đi theo phía sau để vào đó.





Tất cả mọi thứ ở đây mang đến cho Trương Thác một cái cảm giác, đó chính là khắp nơi đều là sự quỷ dị. Vô số lão yêu nghiệt từ thế kỉ trước trước đó, thậm chí là ở thời đại còn xa hơn nữa, sống sót đến tận bây giờ. Và cả cái môi trường không thể sử dụng không khí này nữa, tất cả đều giống như là đang ở một thế giới khác vậy. Đây còn là những gì mà trong mấy năm nay Trương Thác đã đi đây đi đó, gặp nhiều biết nhiều, hiện tại bản thân anh còn đang năm giữ ngự khí, thứ mà trong mắt người thường được xem là chiêu thức của thần tiên, nếu không thì thât sư là khôna thể nào mà chấn nhân nổi cái tư tưởng này rồi.





Không gian của tầng thứ ba, càng bự, càng cao, càng rộng rãi hơn cả tầng một và tầng hai nữa. Nơi này không có ánh sáng rõ ràng như ở tầng một và tầng hai. Ở nơi này, ánh sáng hiện lên vô cùng yếu ớt.





Trương Thác ngẩng đầu lên nhìn, thứ ánh sáng này chính là được chiếu từ trên bầu trời xuống.





“Bây giờ cũng đã có chút muộn rồi, bao gồm cả mùa cũng có chút không đúng cho lắm. Ở bên ngoài kia mới vừa vào mùa xuân, ánh mặt trời cũng không có nhiều lắm. Nhưng vào mùa hè thì cũng là lúc hiếm hoi để hưởng thụ được ánh năng mặt trời. Đó cũng là mùa mà mọi người đều mong đợi nhất đấy” Người đàn ông thấp bé cảm khái một tiếng và nói.





Trương Thác cũng đồng tình và tự mình gật đầu vài cái.





Châu Phi thuộc Nam bán cầu, còn Đại Nam là thuộc Bắc bán cầu, ở Đại Nam lúc này cũng chỉ mới vào tháng mười mà thôi.





Mùa ở Châu Phi, cũng chỉ mới bắt đầu chuyển sang mùa xuân.





Những người sinh sống trong này, đã mấy trăm năm rồi chưa từng bước ra ngoài, không nhìn thấy được ánh nắng của mặt trời, không cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng mặt trời đem lại, đối với họ mà nói thì đây là một sự xa xỉ.





Không đúng!





Trương Thác đột nhiên nhận ra một vấn đề, nếu mà những người này không thể ra ngoài được, bị bó buộc ở dưới lòng đất, vậy thì ánh nắng mặt trời ở đâu mà chui vào được chứ hả? Nếu mà là ở một nơi có ánh sáng mặt trời có thể xuyên vào, vậy thì làm sao mà có thể ngăn cản được những lão yêu nghiệt sống sót từ thế kỷ trước trước đó nữa đến tận bây giờ, không ra ngoài được chứt Người đàn ông thấp bé kia dường như là cảm nhận được suy nghĩ của Trương Thác, hướng về phía của Trương Thác cười một cái và nói: “Đừng có gấp gáp, tôi biết trong đầu của cậu đang nghĩ cái gì. Lúc tôi mới vào đây, cũng đã nghĩ những thứ giống như cậu vậy đấy. Sẽ có người giải thích cho cậu nghe những đáp án của vấn đề này. À, còn một lời nhắc nhở tử tế dành cho cậu đây, những gì mà cậu sắp sửa được nghe, có thể sẽ làm đảo loạn những nhận thức của cậu đấy nhé.”





Ngay sau khi giọng nói của người đàn ông thấp bé vừa dứt, một giọng nói vang lên từ sau lưng của Trương Thác.





“Một trăm bốn mươi năm rồi, cánh cổng của địa ngục lại một lần nữa được mở ra. Tôi còn tưởng rằng cái địa lao này sẽ bị mọi người lãng quên mãi mãi nữa kia chứ”





Trương Thác giật mình quay đầu lại, nhìn về phía sau mình. Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc một chiếc áo choàng màu đen, cao tầm một mét tám, đang đứng ở sau lưng anh.





Trương Thác có thể chắc chắn một trăm phần trăm, lúc anh mới vừa bước vào tầng này thì không nhìn thấy bất kỳ một ai cả. Bây giờ thì người đàn ông trung niên này đang ở cái nơi thoáng đãng, không một tiếng động nào cả bước đến gần anh!





Đây là loại thực lực gì vậy hả? Hơn nữa, khuôn mặt của ông ta lại còn trẻ đến như vậy!





“Đi cùng tôi đến đây đi, tôi biết trong lòng của cậu đang có rất nhiều nghi vấn. Vừa hay, tôi cũng vậy, thế nên chúng ta có thể nói chuyện với nhau một chút” Người đàn ông trung niên vẫy tay với Trương Thác, sau đó tùy ý chọn đại một chỗ, bước về hướng đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.