Con Rể Là Thần Y

Chương 88:




"Được rồi, tôi hiểu rồi..."
Sắc mặt Kim Kiệt trở nên tái nhợt, tất nhiên là anh ta hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Thần. Đó giống như một lời nhắc nhở, nhưng cũng có nhiều khả năng đó là một lời uy hϊếp.
Nếu mấy ngày trước Lâm Thần nói điều này, có lẽ anh ta sẽ không để trong lòng, nhưng bây giờ thân phận và địa vị của Lâm Thần đã công khai đầy đủ trước mặt Kim Kiệt.
Cho tới bây giờ, Kim Kiệt mới hiểu rằng từ đầu đến cuối, Lâm Thần vẫn chưa từng để mình vào trong mắt.
Sở dĩ Lâm Thần đối với chính mình coi như tôn trọng là bởi vì trên thực tế, hắn vẫn là hội trưởng của Hiệp hội Y khoa, cũng chỉ là cho chính mình một chút mặt mũi.
"Được rồi, không có việc gì thì tôi đi đây."
Lâm Thần lắc đầu, đi tới bên cạnh Giang Ngưng chậm rãi ngồi xuống, trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm nào khác.
"Anh… Anh quen biết bác sĩ ở Kinh Đô à?"
Giang Ngưng một bụng nghi hoặc, buồn bực nhìn Lâm Thần.
"Không có gì."
Lâm Thần lắc đầu nói: "Chẳng qua lúc trước chỉ là bạn bè, không có chuyện gì to lớn."
Lời nói của Lâm Thần không phải là nói dối, trong lòng anh ta thật sự không coi trọng Kim Thiện Vi. Trong mắt anh, Kim Thiện Vi chẳng qua chỉ là một bác sĩ có chút ít tài năng, thậm chí anh còn không muốn nhắc tới người này tự nhận là học trò.
"Anh, nếu anh đã quen biết nhiều người như vậy, tại sao khi đó anh lại đồng ý ởlại để chịu nhiều oan ức như vậy? Nếu như anh nói sớm một chút, nhà họ Giang sẽ không bao giờ đối xử với anh như vậy!"
Giang Ngưng trong lòng tràn đầy hối hận, cô chưa bao giờ nghĩ tới Lâm Thần, một người mà cô cho là không có năng lực, thậm chí ngay cả bác sĩ nổi tiếng ở Kinh Đô - Kim Thiện Vi, anh cũng quen biết.
Nếu biết sớm chuyện này, Giang Ngưng làm sao có thể đối xử với anh như vậy?
Nếu biết những chuyện này sớm hơn, đừng nói đến Giang Ngưng, e rằng cả nhà họ Giang sẽ coi Lâm Thần như thần thánh!
"Thôi, tất cả đã là quá khứ. Đều đã qua cả rồi."
Lâm Thần lắc đầu, hiển nhiên là không muốn nghĩ tới những thứ đó, chỉ nói: "Gần đây em thế nào? Ở bệnh viện làm việc có ổn không?"
"Rất tốt, bệnh viện Đức Khang là một bệnh viện lớn, ở trong đó có rất nhiều điều tốt. Em có thể học hỏi rất nhiều trong đó, một số vấn đề y khoa khó hiểu, em cũng có thể có cơ hội học hỏi các bác sĩ và giáo sư cũ của bệnh viện Đức Khang."
"Ừm, vậy thì tốt, y thuật vốn là tích lũy từ từ. " Lâm Thần gật đầu.
"Không có chuyện gì nữa, anh đi đây, anh còn có chuyện khác phải làm."
Lâm Thần gật đầu, dự định xoay người rời đi.
"Chờ một chút..."
Giang Ngưng do dự một chút, vẻ mặt cô càng thêm nghiêm túc nói: "Thật ra, em còn có một chuyện chưa nói với anh, đó là... mẹ em Vương Mai bị bệnh."
"Bị bệnh?"
Lâm Thần sắc mặt khẽ nhúc nhích, cố gắng nhớ tới người phụ nữ này.
Hồi đó, anh đã phải chịu đựng sự sỉ nhục rất lớn trong nhà họ Giang, phần lớn nguyên nhân cũng là vì Vương Mai.
"Nếu bị bệnh, hãy đến bệnh viện. Hiện tại các bác sĩ ở bệnh viện Đức Khang đều rất giỏi y thuật. Chỉ cần là bệnh tình không nghiêm trọng lắm, nói chung là đều có thể chữa khỏi."
Lâm Thần nói đúng sự thật, trong thời gian này, anh đã tốn không ít tâm tư cho bệnh viện Đức Khang, cũng đã dành rất nhiều công sức để đào tạo lại các bác sĩ ở bệnh viện Đức Khang.
Bây giờ bệnh viện Đức Khang thực sự là bệnh viện tốt nhất ở thành phố Sùng Châu và thậm chí cả tỉnh Kim Xuyên.
"Bọn em đã đến, nhưng tất cả các bác sĩ đều bất lực, bọn họ nói chỉ có thể để anh thử." Giang Ngưng vội vàng nói.
"Cái gì?"
Lâm Thần cau mày, nhìn về phía Giang Ngưng, nói: "Rốt cuộc sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?"
"Chính là bị bệnh..." Giang Ngưng ấp úng.
"Không chỉ đơn giản như vậy, đúng không?" Lâm Thần trong nháy mắt có thể biết được Giang Ngưng đang che giấu chuyện gì.
Trong ba năm ở rể, Lâm Thần vẫn luôn hiểu rõ Giang Ngưng. Anh biết cô không phải là người hay nói dối, mỗi lần nói dối, khuôn mặt cô nhất thời đều ửng hồng.
"Lâm Thần, mặc dù quan hệ hiện tại của chúng ta rất tế nhị, nhưng em thực sự không còn cách nào khác. Em cũng là bác sĩ, bệnh tình của mẹ em đích thực là có vấn đề. Hơn nữa, em cũng sẽ không mang loại chuyện này ra đùa giỡn."
"Nếu, nếu anh hiểu, xin anh hãy giúp mẹ em."
"Rốt cuộc, cho dù bà ấy có làm gì sai, bà ấy cũng vẫn là mẹ của em."
Giang Ngưng nói xong, trong giọng nói mơ hồ đã có chút nức nở.
"Được rồi, được rồi, anh hiểu rồi."
Lâm Thần có chút bất đắc dĩ, điều anh không thể chịu đựng được nhất chính là nhìn thấy phụ nữ khóc, đặc biệt là người phụ nữ anh quan tâm.
"Nếu ngày mai không có việc gì, anh sẽ trở về xem một chút."
"Vâng, vậy thì cám ơn anh nhiều." Giang Ngưng không phải người không thấu tình đạt lý. Trong ba năm đó, có thể thấy rõ ràng Lâm Thần là một người đàn ông có khát vọng và lý tưởng lớn.
Nếu đặt chuyện này lên người Giang Ngưng, e rằng bản thân cô cũng không chịu nổi.
Vì vậy, lời hứa của Lâm Thần với cô hôm nay đã là xem như để lại cho cô rất nhiều thể diện rồi!
Tuy nhiên, nhìn bóng lưng Lâm Thần rời đi, trong lòng Giang Ngưng vừa cảm thấy khó chịu vừa thấy bất đắc dĩ, không biết bây giờ quan hệ của mình với người đàn ông này là như thế nào.
Rồi nó sẽ phát triển thành cái gì trong tương lai?
Lâm Thần trên đường trở lại tập đoàn Ngưng Thần cảm thấy có một chút kinh ngạc, cũng có một chút nghi hoặc.
Vương Mai là mẹ của Giang Ngưng, nếu thực sự như những gì Giang Ning nói,ngay cả đến các bác sĩ ở bệnh viện Đức Khang cũng không thể cứu chữa cho bà ấy, thì nhất định bệnh tình của bà ấy hẳn là một chuyện hết sức kỳ lạ.
Mà Vương Mai cũng chỉ là một người bình thường, nếu mắc bệnh hiểm nghèo thì chắc chắn đã xảy ra vấn đề, chẳng lẽ lại giống như tình cảnh đã xảy ra ở thôn Lão Thất?
Có ai đó đang âm thầm gây rối?
Trần gia? Hay là còn có người khác?
"Chủ tịch Lâm, có người đang đợi anh trong văn phòng."
Vừa trở lại tập đoàn Ngưng Thần, thư ký trong văn phòng đã mở cửa bước ra.
"Là ai?" Lâm Thần thuận miệng hỏi.
"Là công ty dược liệu Hạo Long ở tỉnh Kim Xuyên, đến đây để bàn bạc chuyện hợp tác dược liệu." Nữ thư ký ngập ngừng nói: "Sắc mặt chủ tịch Đỗ Như Long của tập đoàn Hạo Long có vẻ không tốt lắm, ngài...cẩn thận một chút. "
"Ồ? Thật sao?"
Lâm Thần khẽ cau mày, trên mặt càng có chút châm chọc.
Từ lúc dự định thành lập tập đoàn Ngưng Thần, Lâm Thần thực ra đã chuẩn bị trước hậu quả sẽ bị người khác làm khó dễ, cho nên anh cảm thấy không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy vào lúc này.
Chỉ là, Đỗ Như Long, rốt cuộc ông ta muốn làm gì?
Lâm Thần có chút tò mò.
Vừa vào cửa, Lâm Thần liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày da, đang hút xì gà, hai chân đứng thẳng ngồi trên ghế sô pha, tư thế vô cùng kiêu ngạo.
"Giám đốc Đỗ!"
Lâm Thần tùy tiện tiến vào văn phòng, trên mặt anh mang theo nụ cười nhẹ, nói: "Không biết hôm nay giám đốc Đỗ ở đây đại giá quang lâm, có chuyện gì sao?"
"Haha! Chủ tịch Lâm, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.