Con Rể Là Thần Y

Chương 86:




"Người này tên là Lâm Thần, đến từ tỉnh Kim Xuyên! Anh ta được hội trưởng Hiệp hội Y khoa tỉnh Kim Xuyên giới thiệu cho tôi! Tuy nhiên, người này..."
Trương Thế Hữu nắm chặt điện thoại, anh ta không muốn Lâm Thần nghe thấy việc anh ta đang nói xấu sau lưng Lâm Thần một lần nữa.
"Cái gì? Lâm Thần? Cậu nói người tên Lâm Thần đến từ tỉnh Kim Xuyên sao?"
Ở Kinh Đô, Kim Thiện Vi sững sờ đến ngây ngẩn cả người người, cầm điện thoại trong tay, anh ta không thể tin được, trong ánh mắt tràn đầy sự kích động.
Trên thực tế, năm đó Kim Thiện Vi cùng Lâm Thần tiếp xúc không nhiều lắm, Lâm Thần lúc trẻ tuổi nhìn thấy Kim Thiện Vi nghiên cứu y thuật đến mức tầu hỏa nhập ma, mà lại nghiên cứu quanh co lòng vòng, nên đã tùy ý chỉ điểm một chút.
Nhưng cũng bởi chính những lời chỉ điểm đó của Lâm Thần đã khiến cho Kim Thiện Vi có sự nghi ngờ lớn, suy nghĩ chính vì thế mà càng thêm kỹ càng hơn.
Nhất thời chính lúc ấy những suy nghĩ mới bắt đầu bùng nổ lên như muốn phá tan xiềng xích, bứt phá khả năng của chính anh ta ở thời điểm hiện tại, đến sau này anh ta đạt được y thuật như bây giờ.
Tuy rằng sau này không có gặp lại Lâm Thần nữa, nhưng Kim Thiện Vi vẫn luôn xem Lâm Thần là người thầy đã giúp đỡ, khai sáng cho chính mình!
"Đúng vậy! Sư phụ, ngài quen biết anh ta sao?"
Trương Thế Hữu ngây ngẩn cả người, trên khuôn mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
Lẽ ra, sư phụ Kim Thiện Vi đang ở Kinh Đô, ngay cả khi Lâm Thần có một chút kỹ năng về y thuật, sư phụ của anh ta chắc chắn cũng không để anh ta vào trong mắt mới đúng.
Một người là bác sĩ thiên tài vĩ đại của Kinh Đô, một người lại là một tên bác sĩ nho nhỏ ít người biết đến, hai người này rốt cuộc là có điểm chung ở nơi nào?
"Đương nhiên là có quen biết nhau, hiện tại cậu lập tức điện thoại đưa điện thoại cho Lâm Thần!"
Kim Thiện Vi khích động nói.
"Lâm Thần, anh quen biết sư phụ tôi sao?"
Trương Thế Hữu Đầu tò mò nhìn về phía Lâm Thần, trên mặt còn hiện một chút nghiêm túc cùng ngưng trọng, nói: "Anh sẽ không..."
"Xin chào?"
Lâm Thần nghe điện thoại, có một chút không kiên nhẫn nói.
"Lâm... Sư phụ, thật sự là ngài!"
Kim Thiện Vi bây giờ vô cùng hối hận. Tại sao lúc ấy vì cái gì mà anh ta không theo tên học trò của mình đến tỉnh Kim Xuyên? Nói không chừng bây giờ anh ta cũng có thể gặp được sư phụ của chính mình.
"Là Kim Thiện Vi sao?" Lâm Thần cau mày, nghĩ lại chuyện năm đó.
Lúc trước Lâm Thần chỉ là tùy ý chỉ điểm một chút, không nghĩ đến người này thật sự có thể đạt được thành tựu gì đó, thật đúng là cũng có chút năng lực.
Thậm chí ở Kinh Đô đã trở thành người thanh danh hiển hách.
Điều này hơi nằm ngoài dự đoán của Lâm Thần.
"Không ngờ hiện tại anh cũng có chút bản lĩnh? Tùy tiện lại có thể để cho người của mình diễu võ dương oai tại nơi này? Còn không nhanh chóng đến đây, mang tên học trò phế vật của anh đi luôn đi."
Tuy rằng chỉ có gặp mặt một lần nhưng Lâm Thần rất không bằng lòng với người tự xưng là học trò của mình, bởi vì Kim Thiện Vi là người ngu ngốc nhất mà anh từng gặp qua.
Hơn nữa, nếu xét về mức độ nỗ lực và thành tựu đạt được, thì nó có vẻ như cũng ở mức trung bình...
Thực ra trong thâm tâm, Lâm Thần không định nhận anh ta là học trò, trong mắt Lâm Thần, anh ta chẳng qua là một tên rác rưởi không có tư duy về y thuật mà thôi...
Tất nhiên, Lâm Thần chưa bao giờ nói những điều này với Kim Thiện Vi.
"Chậc, Lâm sư phụ, tên tiểu tử này đã như vậy còn dám làm càn. Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho tên tiểu tử này. Tôi muốn trục xuất tên học trò này!"
"Tôi cam đoan rằng sẽ không để tên tiểu tử này, một kẻ ngu ngốc, làm loạn lung tung. "
"Không thể để xúc phạm đến sư phụ ngài."
Kim Thiện Vi thề, anh ta gần như muốn dùng cả tấm lòng để nói, muốn cho Lâm Thần biết sự chân thành to lớn của bản thân mình.
"Cái gì mà sư phụ, sư phụ, cậu với tôi không có quan hệ gì, tôi cũng không phải là sư phụ của cậu!"
Lâm Thần có chút không kiên nhẫn.
"Vâng, vâng, vâng."
Kim Thiện Vi vội vàng nói.
Những người khác không biết, nhưng Kim Kiệt và Trương Thế Hữu hai người ở gần Lâm Thần, đều có thể nghe thấy rõ ràng. Kim Thiện Vi thế mà lại rất khiêm tốn với Lâm Thần!
Quả thật là không thể tin được!
Đây là tình huống gì vậy?
Kim Kiệt sợ ngây người, nhìn thấy Lâm Thần, sự kinh ngạc trong ánh mắt không thể che giấu, thậm chí có thể còn có ngưỡng mộ.
Dù sao, Lâm Thần trước mắt cũng đã biểu hiện ra khả năng y thuật của mình, mặc dù là có nhưng cũng không có mấy xuất chúng, anh ta làm sao có thể trở thành sư phụ của một vị bác sĩ thiên tài tại Kinh Đô, tưởng tượng thôi cũng đã thấy thái quá rồi!
Hoặc có thể nói rằng, sự việc này có chút không thể tin được!
"Sư phụ, ngài..."
"Bây giờ cậu lập tức cút ngay cho tôi, từ nay về sau cậu không bao giờ...được phép gọi tôi là sư phụ nữa. Tôi không phải sư phụ của cậu. Tôi và cậu cũng không có quan hệ gì! Hiểu không?"
Trương Thế Hữu vừa nhận được điện thoại, chợt nghe thấy một tràng âm thanh như tiếng sét đánh qua tai.
Anh ta chỉ cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung.
Anh ta thế mà thực sự bị sư phụ trục xuất?
Nhưng lại thật sự bị sư phụ Kim Thiện Vi của mình đuổi đi!
Điều này cũng quá kì lạ đi thôi?
Tình huống gì thế này?
Chẳng lẽ tên Lâm Thần kia đã nói cái gì?
"Sư phụ, có phải là Lâm Thần người này đã..."
Trương Thế Hữu tức giận nói.
"Chết tiệt, cậu mau câm miệng cho tôi, Lâm Thần là cái tên mà kẻ phế vật như cậu có thể nhắc tới sao? Cậu cho rằng cậu là ai? Phế vật!"
Kim Thiện Vi bây giờ thực sự tức giận, trước mắt là học trò phế vật của mình và Lâm Thần, anh ta không nghi ngờ gì nữa mà tự nhiên sẽ chọn Lâm Thần.
Nếu có thể, Kim Thiện Vi nóng lòng muốn bay tới cho tên học trò này vài cái bạt tai để anh ta hiểu thế nào là tôn ti trật tự!
Tính ra, Lâm Thần đã là sư phụ của sư phụ của anh ta!
"Bây giờ cậu mau đưa điện thoại cho Kim Kiệt."
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, Kim Thiện Vi nói với Trương Thế Hữu đang đứng sững sờ trợn mắt há mồm.
"Hội trưởng Kim, tôi thật sự xin lỗi, người học trò đáng xấu hổ của tôi đã gây rắc rối cho anh, nhưng từ nay về sau, người này đã không còn là người học trò của tôi nữa.” Kim Thiện Vi muốn nói về chuyện của Lâm Thần, nhưng nghĩ tới lời nói vừa rồi của Lâm Thần nên anh ta đành phải ngậm miệng
"Bác sĩ Kim, anh đây là..."
Kim Kiệt giờ phút này không hiểu chuyện gì, có chút kinh ngạc. Anh ta không thể tin được mà nhìn Trương Thế Hữu trước mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Quan hệ của anh và Lâm Thần thật sự là..."
"Những chuyện này tôi không tiện nói ra, nhưng điều tôi muốn nói là, Lâm Thần nói gì thì sau đó cũng chính là lời Kim Thiện Vi tôi nói. Tôi cũng có lời muốn khuyên tất cả mọi người!"
"Nếu có thể, anh phải cùng Lâm thần tạo mối quan hệ tốt, đó cũng là vì lợi ích của bản thân anh."
Tút tút tút...
Nói xong, Kim Thiện Vi liền cắt đứt điện thoại.
Anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng, lên đường đi tìm Lâm Thần. Gần đây, anh ta gặp phải một số vấn đề khó giải quyết trong y học.
Mà đối với một số vấn đề đó, anh ta chỉ có thể tìm Lâm Thần đến để giải quyết, hoặc là anh ta chỉ tin tưởng Lâm Thần.
Sau khi cúp điện thoại, Kim Kiệt hoàn toàn sững sờ, nhìn Lâm Thần với vẻ không thể tin được.
Tuy rằng Kim Thiện Vi không nói nói rõ, nhưng ẩn ý lại rất rõ ràng, địa vị của Lâm Thần hẳn là rất cao, thậm chí còn cao đến mức anh không thể nói ra.
Trên thực tế, Kim Kiệt biết, ngoài thân phận là bác sĩ của Kinh Đô, Kim Thiện Vi còn có một thân phận khác, đó là Phó hội trưởng của Hiệp hội Y khoa Kinh Đô, là vị thần nắm quyền lực trong tay!
Trong hoàn cảnh như vậy, Kim Kiệt cũng không phải là một kẻ ngốc, anh ta hiểu rằng nếu anh ấy muốn làm hội trưởng Hiệp hội Y khoa tỉnh Kim Xuyên, anh ta nhất định không được trêu chọc Lâm Thần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.