Con Rể Là Thần Y

Chương 76:




"Doanh nghiệp muốn phát triển và lớn mạnh ngoài việc có cơ sở nghiên cứu và phát triển riêng thì còn cần có cơ sở trồng dược liệu. Tôi thấy nguồn dược liệu của Từ thị chủ yếu dựa vào nhập khẩu, điều này là không tốt cho sự phát triển của một doanh nghiệp. " Lâm Thần nói.
"Tôi đã từng nghĩ đến việc tự mình phát triển cơ sở trồng dược liệu nhưng chi phí quá cao và nó còn đòi hỏi một đội ngũ quản lý chuyên nghiệp, yêu cầu nhân viên kỹ thuật cao. Vì vậy tôi thấy như vậy là không hợp lý.” Cô ấy gật đầu đồng ý với câu nói của Lâm Thần.
Tuy nhiên, khó khăn trong việc giải quyết vấn đề này là một điều mà thực tế không thể chối cãi.
“Vậy, kế hoạch của anh là gì?” Từ Ly cau mày hỏi.
“Chúng ta có thể đến thôn Trần Gia trước, sau đó hãy đưa ra quyết định.” Lâm Thần nghiêm túc nói.
Dưới sự dẫn dắt của Trần Lão Thất, phải mất cả buổi sáng Lâm Thần và những người khác mới đến được thôn Trần Gia.
Lâm Thần mở bản đồ ra và thấy rằng mặc dù đi đường khá lâu nhưng khoảng cách giữa thôn Trần Gia và Sùng Châu thực sự không quá xa.
Nếu như có đường cao tốc thì thời gian đi lại giữa hai nơi này có thể được rút ngắn.
"Mọi người nhanh chóng thanh toán hoá đơn, vì chi phí đã tăng lên nên tháng này mọi người phải trả ba triệu năm trăm nghìn.” Khi mọi người vừa bước vào thôn thì thấy hai người đàn ông mặc đồng phục của tập đoàn Trương thị cầm cái loa lớn đi gõ cửa từ từng nhà đòi thanh toán tiền.
"Cái gì, sao lại như thế. Không phải tháng trước chỉ mất hai triệu tám trăm nghìn thôi sao. Sao bây giờ lại tăng giá rồi?”
"Tập đoàn Trương thị này thật quá đáng, sao có thể đột nhiên tăng giá như vậy chứ?”
"Điều này đúng là quá đáng.”
Người dân thôn Trần Gia bất bình nói.
"Tôi cũng nói thật, giá thuốc đắt như vậy nếu không muốn mua thì có thể không mua, nhưng từ nay về sau cả thôn này sẽ không có thuốc để dùng. Lúc đấy cho dù có muốn mua thì cũng không được, muốn trách thì trách bản thân mình chứ đừng trách bọn tôi.” Hai người của tập đoàn Trương thị lạnh lùng nói.
"Vậy anh có thể cho tôi biết chính xác loại thuốc anh đang bán là gì không. Tại sao chúng lại có giá đắt như vậy. Chúng có giấy phép sản xuất liên quan nào không?" Từ Ly tiến lên trước lạnh lùng nói.
“Các người là ai?” Hai người bán thuốc nhìn Từ Ly bằng ánh mắt cảnh giác.
"Không quan trọng chúng tôi là ai, nếu hôm nay hai anh không cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng thì e rằng hai anh sẽ phải vào đồn cảnh sát một chuyến." Lâm Thần đi tới, ngửi thấy mùi dược liệu nồng nặc, hóa ra là hai người họ vừa tới đây mua dược liệu và vừa bán thuốc.
"Tại sao tôi phải cho anh một lời giải thích, anh cho rằng anh là ai?" Hai người bán thuốc hiển nhiên rất bực bội, sau khi hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Thần, họ tức giận nói.
"Sao họ có thể ngông cuồng như vậy, xem ra là đã có Trương Trạch Cương đứng sau.”Từ Ly muốn nói nhiều lời liền lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Trương Trạch Cương.
"Cô Từ không cần phải gọi nữa, tôi đến rồi."
Trương Trạch Cương khóe miệng lộ ra một nụ cười và nói: "Không biết cô Từ muốn hỏi điều gì?”
“Anh có biết chuyện gì xảy ra ở đây không?” Giọng điệu của Từ Ly không hề khách sáo.
"Đây là thôn Trần Gia, là một địa điểm bán thuốc mới của tập đoàn Trương thị chúng tôi. Sao vậy, chẳng nhẽ Trương thị chúng tôi bán thuốc ở đâu cũng phải báo cho Từ thị ư?”
"Đương nhiên là tôi không cần quan tâm đến việc Trương thị bán hàng ở đâu, điều tôi quan tâm là hành vi đẩy giá thuốc lên cao của các anh. Nếu tôi nói chuyện này cho Kim Kiệt thì sao nhỉ?” Lâm Thần nhẹ nhàng nói.
“Rốt cuộc anh là ai?” Trương Trạch Cương trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, anh ta chưa từng nhìn thấy Lâm Thần và cũng không biết thân phận của anh.
“Anh ấy là Lâm Thần, chủ tịch tập đoàn Ngưng Thần đồng thời là cố vấn y học chính của Từ thị.” Từ Ly nói.
"Cố vấn y học chính ư?” Anh ta cau mày, trong mắt có chút nghiêm túc nói: "Hóa ra là chủ tịch Lâm. Anh có quan hệ với chủ tịch Kim Kiệt ư?"
Lâm Thần không trả lời. Tuy nhiên, nếu như anh nói ra mối quan hệ thực sự giữa Kim Kiệt và mình thì anh sợ sẽ làm Trương Trạch Cương sợ hãi.”
"Được rồi, coi như lần này tôi thua." Vẻ mặt của Trương Trạch Cương có chút xấu xa, anh ta gật đầu cười và nói:"Tuy nhiên, tôi khuyên anh và Từ thị đừng lừa gạt người quá đáng. Đến lúc đó thì đừng trách tôi.” Anh ta nói và muốn rời đi.
"Đứng lại."
Lâm Thần ngăn Trương Trạch Cương lại và nói: "Tôi cũng nói thật với thủ đoạn nhỏ của Trương thị các anh thì không đủ để qua mặt tôi đâu. Nhân tiện, tôi khuyên anh nên sớm rút khỏi đây, nếu không tôi sẽ cho Trương thị biến mất khỏi tỉnh Kim Xuyên."
Trên thực tế, ngay khi Lâm Thần vào thôn thì anh đã cảm nhận rõ ràng là Trương thị đang làm điều xấu.
Hôm qua, Lâm Thần đã hỏi Từ Ly và biết rằng Trương thị có tham gia vào ngành y,nhưng phạm vi kinh doanh của họ chỉ ở mảng bán thiết bị y tế. Nếu muốn kinh doanh về các mặt hàng thuốc bán thì bọn họ phải trồng trọt và sản xuất dược liệu, thậm chí là nghiên cứu phát triển dược liệu quý, đánh giá độ trưởng thành của dược liệu. Tất cả những thứ này đều cần phải có chuyên môn xác định, nhưng Trương thị làm sao có thể làm được điều này.
Tuy nhiên, cho đến lúc này Lâm Thần vẫn không biết Trương thị kiêu ngạo như vậy là do có niềm tin với chính mình hay là sau lưng có một chỗ dựa vững chắc.
"Giọng điệu của anh thật lớn." Dù sao Trương Trạch Cương là người đứng đầu của nhà họ Trương, anh ta có thế lực của một gia tộc. Nếu hôm nay anh ta mất mặt trước Lâm Thần vậy thì sau này làm sao có thể có chỗ đứng trong Trương gia?
"Đừng tưởng rằng nhà họ Từ có chút lai lịch là muốn làm gì thì làm. Hôm nay tôi cũng nói thật với anh, Trương thị chúng tôi có quý nhân giúp đỡ, nếu anh động đến Trương thị thì ắt sẽ không có kết quả tốt đẹp. Anh thực sự cho rằng Từ thị là đứng đầu sao. Nếu đứng trước mặt nhà họ Trần thì nhà họ Từ chẳng là cái thá gì?" Trương Trạch Cương tự hào nói.
“ Nhà họ Trần ư?"
"Có phải nhà họ Trần là gia tộc đầu tiên ở tỉnh Kim Xuyên không?”
"Không phải ngành kinh doanh chính của nhà họ Trần là tài chính và bất động sản ư. Từ khi nào họ đã bắt đầu dấn thân vào ngành y rồi?" Đột nhiên một số người nhà họ Từ bắt đầu bàn tán.
Ngay cả Từ Ly vốn luôn kiêu căng ngạo mạn cũng hơi nhíu mày khi nghe thấy tin này.
"Nhà họ Trần ư, người anh muốn nói có phải là Trần Gia Lạc không?" Lâm Thần không quên người thanh niên giả vờ mà anh đã gặp ở ngã tư Sùng Châu.
"Đúng là như thế." Trương Trạch Cương cười chế nhạo nhưng trong lòng anh ta lại đang suy nghĩ chẳng lẽ Lâm Thần lại quen biết Trần Gia Lạc.
"Nếu là như vậy thì chắc hẳn nhà họ Trương cũng đã cho nhà họ Trần rất nhiều lợi ích nhỉ. Nếu không thì tại sao bọn họ lại có thể liên quan đến nhà họ Trương cho được cơ chứ?” Lâm Thần cười nhạt, trên mặt thoáng qua một tia châm chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.