Con Rể Là Thần Y

Chương 74:




“Mấy người cũng đến xem chút đi, có ý kiến gì không?” Lâm Thần tạm thời điểm mấy huyệt vị trên người ông lão, sau khi tạm thời hóa giải sự đau đớn của ông thì quay ra nói với mấy bác sĩ đang nóng lòng muốn thử.
Quả nhiên, sau khi mấy bác sĩ kia xem xong, rút ra kết luận không khác Lâm Thần là mấy.
Chỉ là, khiến Lâm Thần cảm thấy ngoài ý muốn là, sau khi người đàn ông trung niên nghe xong lời của các bác sĩ, trên mặt lại hiện ra một chút ý cười.
Dường như sớm đã biết sẽ như thế này.
“Chỉ là, ông lão này, ông ấy không bị bệnh.” Lâm Thần lại lắc lắc đầu, nghiêm túc nói.
“Cái gì?”
“Cậu nói linh tinh cái gì thế? Ông của tôi đau đớn thành cái dạng này rồi! Cậu còn nói không bị bệnh?”
“Lăm băm! Quả nhiên là lăm băm!”
Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút, sau đó lớn tiếng quát ầm lên.
Lúc này khách trong cửa hàng cũng nhao nhao lên bày tỏ thái độ, lắc đầu nhìn Lâm Thần, hiển nhiên có chút đồng ý với cách nói của người đàn ông trung niên.
“Haha, cái gì mà bác sĩ của nhà họ Từ, xem ra chỉ có thế mà thôi, không thể trị bệnh nên mượn cớ nói không có bệnh chứ gì? Tôi thấy năng lực của nhà họ Từ hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi!”
“Mọi người giải tán đi, bây giờ tôi sẽ đưa ông của tôi đến bệnh viện khám bệnh!”
“Sau đó, nếu tôi còn đến nơi rách nát này, tôi sẽ không phải người!”
Dưới sự kích động của người đàn ông trung niên, mọi người lập tức xôn xao bàn luận, nhao nhao lên lắc đầu cảm thán.
“Tôi còn chưa nói hết.”
Lâm Thần khoát tay, trên mặt xẹt qua một tia cười lạnh, nói: “Ông à, nếu như tôi là ông, tôi sẽ không tùy tiện ăn đồ ăn người khác đưa cho đâu, lại càng sẽ không vì tiền mà tới nơi này gây sự.”
“Cậu… Cậu nói nhảm cái gì đấy? Nếu cậu không xem được ra bệnh của tôi, chúng tôi sẽ đi tìm người có thể xem bệnh.” Ánh mắt ông lão trốn tránh, lắp bắp nói.
“Gần đây, ông có phải hay cảm thấy trong người lúc nóng lúc lạnh, có lúc giống như bị nắng gắt tháng sáu chiếu vào, có lúc lại giống như bị rơi vào hầm băng, hơn nữa, ba bữa mỗi ngày chỉ sợ ông cũng không ăn được nhiều, buổi tối cả người ẩm ướt lạnh lẽo, ban ngày lại miệng đắng lưỡi khô, mùi vị này không dễ chịu chút nào đúng không?”
“Chỉ là, tôi nói cho ông biết, loại thuốc mà ông uống này có tác dụng phụ rất mạnh, cho dù mấy người này hứa sẽ cho ông thuốc giải, nếu như không điều dưỡng và có phụ tá thích hợp, thì cũng sẽ rơi vào tình cảnh bệnh ăn vào gốc rễ cơ thể!”
“Cho nên, ông phải nghĩ cho kỹ, có sẵn lòng giúp đỡ bọn họ hay không.”
Lâm Thần nghiêm túc nói.
“Cái gì?” trong tích tắc, trái tim của ông lão không khác gì rơi xuống hầm băng.
Trên thực tế, ông lão là người được người đàn ông trung niên thuê về, cố ý gây khó dễ cho tập đoàn Từ gia.
Trước khi đến đây, hiệu thuốc Trương thị cho ông ta ăn một loại thuốc độc tên là “Quế húc đan”, sau khi ăn thứ này vào, người ta sẽ biểu hiện ra bộ dáng đau đớn vô cùng, thoạt nhìn giống như bị bệnh rất nặng, dù có kê bất kỳ loại thuốc nào cũng không có tác dụng.
Chỉ là, sau khi hoàn thành mọi chuyện chỉ cần uống thuốc giải là có thể khôi phục.
Trên thực tế người đàn ông trung niên là phó quản lý của hiệu thuốc Trương thị– Trương Thế Nguyên.
Lần này theo mưu kế của Trương Trạch Cương, cố ý đến bôi đen hiệu thuốc nhà họ Từ.
“Cậu nói linh tinh gì đấy? Đây là ông của tôi, đám lang băm các người, nếu như không có năng lực trị liệu, thì đứng có mà khoác lác nữa. bây giờ bọn tao sẽ đến hiệu thuốc Trương thị bên cạnh trị bệnh.”
Nói xong, người đàn ông trung niên vội quay người bỏ đi.
“Đợi đã, nếu như đã đến rồi thì việc gì phải đi. Không nói đến ông lão này có phải ông của anh hay không, tôi nghĩ ông ấy cũng có lời muốn nói đấy!”
Lâm Thần đứng ở cửa, chặn hai người lại, thuận tiện giơ tay lên trực tiếp gỡ tấm da mặt từ trên mặt người đàn ông trung niên xuống.
“Đây…Ông không phải là phó quản lý của hiệu thuốc Trương thị, Trương Thế Nguyên sao?”
“Người của hiệu thuốc Trương thị đến hiệu thuốc nhà họ Từ xem bệnh, có chút nực cười nha!”
Lúc này mọi người hóng chuyện xung quanh đều nhìn ra rồi, chuyện ngày hôm nay dường như không đơn giản như vậy.
“Trương Thế Nguyên, cậu lừa tôi?” ông lão gắng gượng nhịn xuống cơn đau, nói với Trương Thế Nguyên: “Không phải cậu nói viên thuốc kia uống vào không có di chứng gì sao? Tại sao những gì người này nói đều đúng hoàn toàn như vậy.”
“Lời người khác nói ông cũng tin, nếu như ông không nghe lời, thì đừng có mơ đến thuốc giải!”
Người đàn ông trung niên cuống lên, tức giận nói.
“Thuốc giải? Trương thị hóa ra chỉ biết dùng mấy thủ đoạn thấp kém này! Thật khiến người ta khinh thường!”
Sau khi bảo Lâm Thanh Mi lấy một cái chậu ra, Lâm Thần đi đến trước mặt ông lão.
Chỉ thấy hai ngón tay của Lâm Thần nhẹ nhàng đặt lên huyệt đại chùy sau gáy của ông lão, rồi nhẹ nhàng ấn xuống, sau đó, móc từ trong ba lô ra mấy cây kim bạc, lần lượt châm vào huyệt bách hội, huyệt đầu duy và ấn đường.
Ông lão chỉ cảm thấy một trận buồn nôn trong bụng, rồi phun ra ngoài một ngụm máu đen, nhổ thẳng vào trong chậu sắt.
“Dễ chịu hơn chưa?”
Y học của nhà họ Lâm cao thâm tinh diệu vô cùng, chút trò hề này của hiệu thuốc Trương thị, ba tuổi Lâm Thần đã không chơi nữa rồi.
Điều trị kiểu bệnh chứng này, lại không phải dễ như trở bàn tay?
“Tốt… tốt hơn nhiều rồi…”
Ông lão chi cảm thấy trong bụng dễ chịu vô cùng, cảm giác đau đớn, đình trệ trong người ban đầu tức khắc biến mất không còn chút tung tích.
“Thần y! Thật sự là thần y!” ông lão kích động đến mức muốn dập đầu, nhưng lại bị Lâm Thần ngăn lại.
“Từ giờ trở đi, tự thu xếp cho tốt, tuyệt đối không được vì tiền tài mà đi hãm hại người khác, …”
Tuy rằng trị cho ông lão, nhưng Lâm Thần không hề có quá nhiều thiện cảm với ông ta.
“Cậu… cậu…”
Lúc này Trương Thế Nguyên tức đến nỗi cả mặt đỏ gay, lại không thể làm gì được, ngón tay run rẩy chỉ về phía Lầm Thần, một câu cũng không nói ra được.
“Cút về nói với ông chủ Châu nhà ông, có thủ đoạn gì cứ việc sử dụng hết đi, tôi ngược lại muốn xem thử, Diêu Đan của Trương thị các người còn có thủ đoạn gì nữa!”
Lâm Thần mỉa mai nhìn Trưởng Thế Nguyên, cười lạnh một tiếng.
“Hừ!”
Trương Thế Nguyên trái lại bày ra bộ dáng chẳng sao cả, nói: “Chuyện hôm nay xem như tao đen đủi, chỉ là, mày đừng cho rằng chuyện này cứ thế là xong, có vị kia ở đây, ngày nhà họ Từ chúng mày xúi quẩy cũng sắp đến rồi!”
Nói xong, Trương Thế Nguyên nghênh ngang rời đi.
“Vị nào?”
Lâm Thần cau mày ngăn vị bác sĩ đang nổi nóng bên cạnh.
Tuy rằng chân tướng chuyện này của hiệu thuốc Trương thị đã sáng rõ, nhưng theo anh biết nếu không có người giật dây đằng sau, hiệu thuốc Trương thị tuyệt đối không có cái gan lớn trực tiếp đến nhà họ Từ khiêu khích như vậy.
Chỉ là, người này rốt cuộc là ai?
Lẽ nào chính là chị gái họ Trần thần bí kia?
Ha ha!
Là hồ ly ắt sẽ phải lộ đuôi, chỉ là, nếu như cô đã ra tay rồi, Lâm Thần tôi tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.
Mặc kệ cho người ta bài bố, tuyệt đối không phải phong cách của Lâm Thần anh!
“Thần y, cầu xin cậu cứu lấy cháu gái của tôi đi mà!”
Lúc này, ông lão vừa được trị khỏi bệnh ban nãy “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, khóc lóc nói: “Nếu trong ba ngày mà không được trị liệu, cháu gái tôi chắc chắn sẽ mất mạng!”
“Cháu gái ông? Là ai?”
Lâm Thần sửng sốt một chút, anh nhìn ra được, ông lão quần áo mộc mạc trước mắt này cũng là một con người nghèo khổ.
“Cháu gái tôi mắc phải một loại quái bệnh, bác sĩ nói phải dùng đến dao làm phẫu thuật, nhưng mà trong nhà không có tiền để làm phẫu thuật, lão già như tôi cũng vô dụng, ngài, ngài là thần y, nhất định có thể trị khỏi cho nó! Cầu xin ngài, xin ngài cứu lấy đứa cháu gái đáng thương của tôi đi mà!”
Nói xong, ông lão dập đầu xuống đất mất cái.
“Ông à, ông mau đứng dậy đi, ông lớn tuổi như thế, như thế này là muốn làm cháu tổn thọ sao?” trong lòng Lâm Thần còn có tồn tại sự nhân từ, người từng trải qua cảnh nghèo khổ khốn khó như anh càng nhận thức rõ ràng tâm tình hiện giờ của ông lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.