Con Rể Là Thần Y

Chương 72:




Từ Thanh Sơn liếc nhìn người thanh niên trước mặt, khóe miệng lộ ra một chút khinh thường, một gã như vậy xem ra là một tên khốn nạn đến đây chỉ muốn trêu ghẹo nhân viên của anh ta.
Anh ta xem thường những người chỉ muốn dựa vào thân phận khách hàng chỉ để tìm kiếm manh mối từ nhân viên của mình.
"Làm sao thế người Bác sĩ tốt bụng, đến hiệu thuốc không phải là rất hợp lý hay sao? Từ bao giờ Tập đoàn họ Từ lại trở nên lãnh đạm và hợm hĩnh như vậy?" Lâm Thần lắc đầu, trước kia Lâm gia đã từng truyền đạt người tư tưởng cốt lõi của ngành y chính là lương tâm của bác sĩ cho nhà họ Từ.Lúc nào bác sĩ cũng phải chăm sóc bệnh nhân, làm việc thiện và tích đức, thay vì kinh doanh hãy để tính mạng của bệnh nhân lên hàng đầu.
"Hahaha! Này chàng trai, cậu không cảm thấy buồn cười sao? Cậu nghĩ cậu đang ở đâu vậy? Đây là hiệu thuốc, không phải là nơi để từ thiện, cửa hàng này mở ra là để kiếm tiền.Nếu không bán thuốc chẳng lẽ chúng tôi phải nhịn đói hay sao?"Cậu hồ đồ thật hay đang giả vờ thế?"
Thân phận của Lâm Thần chỉ có rất ít thành viên cấp cao của gia tộc họ Từ biết còn lại những nhân vật bên lề như Từ Thanh Sơn đương nhiên không thể biết.
“Này anh,anh nên tích đức cho con cháu đi.” Lâm Thần lắc đầu, người như vậy không thích hợp làm quản lý cửa hàng ở đây.
"Tích đức?Thật là nực cười, cậu nghĩ mình là ai mà có thể nói với tôi như thế? Hay cậu là Ông tổ của nhà họ Từ? Nếu thật sự cậu là Ông tổ của nhà họ Từ, tôi sẵn sàng quỳ lạy cậu ngay bây giờ!"
Từ Thanh Sơn nhìn Lâm cười chế nhạo,nghĩ trong bụng nếu Lâm Thần mà là Ông tổ của nhà họ Từ thì anh ta cũng là chủ một cửa hàng thật không thể hiểu nổi anh ta đang nghĩ cái gì nữa.
“Tôi không phải Ông tổ của Từ gia, có điều tôi là người mà anh có muốn cũng không thể đụng tới.” Sắc mặt Lâm Thần chìm xuống, trong cửa hàng có một người như vậy thì làm sao có thể phát triển tốt được, điều này hiển nhiên là không thể.
"Cậu? Này cậu! Cậu có phải hơi quá chén rồi không?"
Từ Thanh Sơn nhìn Lâm Thần từ trên xuống dưới rồi nói: "Tôi thực sự không hiểu tại sao cậu lại tự tin như thế được."
Hành động của Lâm Thần ngay lập tức thu hút sự chú ý của các nhân viên trong cửa hàng, có điều họ đều chỉ nhìn Lâm Thần với vẻ thích thú mà không có ý định ra mặt ngăn cản anh.Với những nhân viên ở đây họ không muốn xen vào chuyện của người khác bởi vì mức lương hai nghìn tệ một tháng chẳng đáng bao nhiêu. Hơn nữa, cho dù bọn họ muốn tiến tới giúp đỡ, e rằng bọn họ sẽ giúp Quản lý cửa hàng Từ Thanh Sơn, bọn họ sẽ không tới giúp một người không hề quen biết như anh.
“Tôi đã nói như thế mà anh còn không hiểu vậy thì tôi sẽ tìm một người có thể giải thích cho anh hiểu.” Lâm thần ngừng dài dòng và rút điện thoại để gọi cho Từ Ly.
“ Cái gì? Thật sự là có chuyện như thế sao? Tôi sẽ đến đây ngay bây giờ.” Từ Ly lúc này đang ở Tập đoàn của nhà họ Từ dự định xin một số tài liệu về loại thuốc sắp ra mắt thị trường.Tuy nhiên, khi nhận được cuộc gọi của Lâm thần cô cảm thấy rất tức giận và tội lỗi. Trong lúc tức giận như thế, không biết là cô ấy sẽ làm gì với cửa hàng kia đây.
Điều đáng nói ở đây là cô lại chính là người mà Lâm Thần tin tưởng, những việc quan trọng anh đều để cho cô làm,thế mà bây giờ cái cửa hàng mà anh ấy nhìn trúng lại xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy. Với tư cách là quản lý của tập đoàn, Từ Ly hiểu rất rõ về ý nghĩa văn hóa kinh doanh của một doanh nghiệp.Văn hóa kinh doanh chính là linh hồn của doanh nghiệp và là ngọn cờ của doanh nghiệp, nếu bỏ linh hồn của một doanh nghiệp để kiếm tiền thì đây chắc chắn là một sai lầm rất nghiêm trọng!
"Được rồi, cô cứ qua xem quản lý cửa hàng mà cô chọn là người như thế nào?"
Nếu thật sự có chuyện như vậy xảy ra, không thể nói Lâm Thần không tức giận.
"Cậu? Cậu là ai?" Từ Thanh Sơn cảm thấy trong lòng có chút lo lắng sau khi nghe cuộc điện thoại của Lâm Thần. Cậu ta thật ra là ai mà có thể khiến cho người của Từ gia đích thân đến đây.
"Tôi là ai, anh không cần biết,nếu anh muốn ngay bây giờ tôi có thể lấy đi tất cả những gì mà anh có, tôi là người như vậy đấy."Lâm Thần chế nhạo.
"Bây giờ, tất cả mọi người không muốn làm nữa sao? Nếu không muốn thì mọi người có thể từ chức ngay. Mọi người đừng lo lắng, nhất định tôi sẽ đại diện cho Từ gia đưa cho mọi người một số tiền bồi thường." sắc mặt của Lâm Thần trở nên tái nhợt, anh tức giận nói.
"Anh? Anh có tư cách gì để đại diện cho nhà họ Từ?"
"Cho chúng tôi bồi thường ư? Anh không phải thật sự đang nghĩ rằng mình đủ tư cách đấy chứ?"
Mấy người nhân viên cửa hàng có chút không vui, bây giờ mà anh ta vẫn còn giả vờ, không biết anh ta đang giả vờ để làm cái gì?
"Thưa anh, chuyện này đều là do tôi mà ra, tôi thực xin lỗi anh...Xin anh hãy bỏ qua, anh cứ trừ vào tiền lương của tôi đi, quả thực là do tôi làm không đúng." Lâm Thanh Mi vẻ mặt tràn đầy tội lỗi, cô không biết phải làm như thế nào.
"Không được, tôi muốn xem xem, người này có năng lực gì? Nếu như anh ta không có năng lực thì tôi sẽ đuổi việc."
"Chẳng phải cậu vì ghen tị với chúng tôi nên từ lúc nãy đến giờ cậu cứ nói xằng nói cuội ở đây hay sao? Thật là nực cười mà!" Một số nhân viên cửa hàng bắt đầu chế nhạo Lâm Thần.
"Được rồi, tôi hy vọng mọi người không hối hận." lâm thần lạnh lùng nói với vài nhân viên của cửa hàng.
Vừa dứt lời, một bóng người xinh đẹp xuất hiện trước cửa tiệm thuốc, chính là Từ Ly.
"Từ... Từ tổng..."
Từ Thanh Sơn và Từ Ly, hai người này tuy rằng đều cùng là họ Từ, nhưng mà địa vị của hai người này hoàn toàn trái ngược nhau.
Từ Thanh Sơn suy cho cùng cũng chỉ là quản lý một cửa hàng nhỏ, nhưng Từ Ly lại là quản lý cấp cao của tập đoàn nhà họ Từ cô được Từ Thái coi trọng nhất, thậm chí cả Từ Tam Gia và Từ Phong đều phải nể sợ cô.
“Anh chính là Từ Thanh Sơn?” Từ Ly liếc nhìn Từ Thanh Sơn, vẻ mặt tức giận.
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay cô đều biết, nếu không nhờ Lâm Thần gọi điện cô căn bản sẽ không biết vẫn còn tồn tại một người như Từ Thanh Sơn trong cửa hàng.
"Dạ vâng,thưa cô tôi chính là Từ Thanh Sơn, tại sao hôm nay cô lại có thời gian đến đây vậy ạ?"
"Tại sao tôi lại tới đây ư? Cũng không phải là vì anh sao? Từ ngày mai trở đi anh sẽ không cần phải đến đây làm việc nữa. Anh đã bị tập đoàn Từ gia sa thải rồi." Từ Ly lạnh lùng nói.
"Cái gì…"Từ Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy cả đầu đều sắp nổ tung, có phải anh đang nghe nhầm hay không?
“Còn các cô, ngày mai các cô cũng không cần phải đến đây làm việc nữa!” Từ Ly liếc nhìn mấy người nhân viên bán hàng kia, sắc mặt không thay đổi, nhếch mép nói.
"chúng tôi?"
"Từ tổng, cô có khỏe không?"
Tất cả những nhân viên trong cửa hàng lúc này đều sững sờ, nhìn Từ Ly với vẻ mặt không phục, tại sao lại có thể bị đuổi việc chỉ vì chế nhạo người khác vài câu? Dù nghe điều này thật giống như một giấc mơ, nhưng không thể phủ nhận rằng đó lại là sự thật.
"Cô gái này tôi sẽ giữ lại, tôi cảm thấy tôi có thể bồi dưỡng cho cô ấy."Lâm Thần nói xong rồi chỉ vào Lâm Thanh Mi.
"Cái này... Cô ta chỉ là một thực tập sinh không biết cái gì, anh tại sao lại..."Từ Thanh Sơn sửng sốt, ấp úng nói.
“Vậy thì bây giờ cô ấy sẽ trở thành nhân viên chính thức.” Lâm Thần nói.
“Tôi có nghe nói, hôm nay cô cùng với anh Lâm đã trải qua một ngày vất vả, những chuyện như thế này sau này nhất định sẽ không bao giờ xảy ra nữa.” Từ Ly lạnh lùng nói.
"Tôi...Tôi biết rồi."
Từ Thanh Sơn tuy rằng không muốn, nhưng sự tình đã đến mức như thế này, anh ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, không phải chỉ là nghỉ việc thôi sao? Được thôi, tôi sẽ làm như thế."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.