Con Rể Là Thần Y

Chương 60:




Đại sảnh tầng 2 của nhà ăn nhân viên.
Vừa rồi bị Lôi Anh chặn lại ngoài cửa, Lâm Trạch có chút chán nản đi đến chỗ bàn ăn của các bác sĩ bệnh viện Đức Khang. Mấy bác sĩ của bệnh viện Đức Khang đã ngồi kín các vị trí của bàn ăn, nhìn thấy Lâm Trạch bị đuổi về đều có chút bất mãn. Trước đây không muốn cùng chúng ta tụ tập mà, lúc này sao lại mặt dày chạy về rồi.
Nhưng đều là vì lợi ích của đồng nghiệp, những bác sĩ Đức Khang này cũng không có làm khó Lâm Trạch quá mức, vẫn là nhường cho anh ta một chỗ ngồi. Về phần Lâm Trạch,mặc dù có một chút xấu hổ nhưng cũng vẫn là mặt dày ngồi xuống.
“Này, các người nói xem hai vi bác sĩ Giang của chúng ta ở bên trong đó sẽ nói những gì với người ta hả?”
“Câu hỏi này của anh là kiểu gì vậy, còn không phải chỉ là ăn bữa cơm thôi sao.”
“Đây đã có thể nói là không tốt rồi. Lỡ như đang nói những chuyện chúng ta không thể nghe thì sao?”
Các bác sĩ đồng hành cùng bệnh viện Đức Khang này lúc ăn cơm đều có vài người nói chuyện phiếm với nhau, đối với việc nhóm người Giang Ngưng bọn họ lúc này đang ở trong phòng riêng nói những gì đều khá tò mò.
Trong đó có một bác sĩ tâm tư tương đối nhiều cắn một miếng thức ăn, sau đó thuận miệng nói: “Các người nói xem, vị Lôi viện trưởng kia có thể sẽ đào góc tường của bệnh viện chúng ta hay không vậy?”
Lúc này, Lâm Trạch xen vào nói: “Không thể nào, đãi ngộ của bệnh viện chúng ta cũng khá tốt mà, hơn nữa tiểu bác sĩ Giang tôi không rõ lắm, còn đại bác sĩ Giang chúng ta còn không biết sao? Nhà người ta ở Sùng Châu đấy, làm sao có thể chạy đến tỉnh lỵ chứ!”
Để phân biệt giữa Lâm Thần và Giang Ngưng, bọn họ đã coi như Giang Ngưng làm đại bác sĩ Giang, còn Lâm Thần coi là tiểu bác sĩ Giang. Suy cho cùng thì Giang Ngưng cũng nói rằng Lâm Thần là trợ lý thực tập của cô, cho nên phân vai lứa như vậy cũng không sai.
Nghe Lâm Trạch nói như vậy, mọi người không còn suy đoán lung tung nữa, nhưng bọn họ đều không biết là xu hướng phát triển của sự việc đã thực sự bị bọn họ đoán trúng rồi!
Trong phòng riêng.
Dù sao Lôi Thành cũng là chủ nhà mà, mọi người có lời muốn nói, Lâm Thần và Giang Ngưng cũng không thể ngăn được, cho nên đều rất khách sáo gật đầu, để cho anh ta tự do lên tiếng.
Lôi Thành nhìn thấy điều này thì trong lòng vui mừng, sau đó thì vội vàng lên tiếng nói: “Là như vậy, hôm nay hai vị bác sĩ Giang cũng đã đến thăm quan bệnh viện Đệ Nhất Chúng tôi một vòng rồi, đối với bệnh viện Đệ Nhất chúng tôi hẳn là cũng có một vài hiểu sơ bộ rồi. Mà bản thân tôi ấy, cũng rất khâm phục y thuật của hai vị bác sĩ Giang, cho nên là tôi muốn hỏi hai vị sắp tới có dự định phát triển ý tưởng ở các bệnh viện khác không vậy?”
Cháy nhà ra mặt chuột, đương nhiên cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy, Lôi Thành chỉ đơn giản là coi trọng vào trình độ y thuật của Giang Ninh và Lâm Thần, vì vậy muốn đào góc tường của Đức Khang, đem Lâm Thần và Giang Ngưng đào về bệnh viện Đệ Nhất.
Đây thực sự là một biện pháp hoàn mỹ cho cả hai bên. Chỉ cần Lâm Thần đến bệnh viện Đệ Nhất, như vậy thì chuyện bệnh viện Đệ Nhất bị vả mặt trong chương trình phát sóng trực tiếp phía trước rất nhanh có thể kéo màn cho qua rồi. Dẫu sao thì bác sĩ chữa khỏi bệnh cho cô gái kia cũng chuyển đến bệnh viện Đệ Nhất rồi, ông lớn đó còn có thể nói tốt gì nữa chứ? Đều là người của bệnh viện Đệ Nhất mà.
Còn về Giang Ngưng, vì phía trước phải giúp Lâm Thần gánh vác nguyên nhân trị khỏi nồi của Kim Kiệt, Lôi Thành đối với y thuật của Giang Ngưng cũng là rất xem trọng, càng xem trọng hơn là mối quan hệ tốt đẹp giữa cô và Kim Kiệt trước đây. Với tư cách là Hội trưởng của Hiệp hội y khoa tỉnh, Kim Kiệt vẫn là một đối tượng Lôi Thành cần phải nịnh bợ một chút.
Cho nên nói lão gia hỏa Lôi Thành này suy nghĩ vẫn rất đẹp vậy, đây là muốn dùng một mũi tên trúng hai con nhạn, để nâng cao thực lực của bệnh viện Đệ Nhất lên một bậc, đồng thời cũng có thể tiến thêm một bước làm suy yếu thực lực của bệnh viện Đức Khang.
Tuy nhiên những tính toán của ông ấy cuối cùng vẫn là thất bại. Trong lúc Lâm Thần còn đang suy nghĩ, Giang Ngưng đã rất quả quyết từ chối Lôi Thành: “Lôi viện trưởng, tôi còn có gia đình và bạn bè ở Sùng Châu, họ đối với tôi mà nói rất quan trọng. Cho nên tôi không tính định rời khỏi Sùng Châu để đến địa phương khác công tác.”
Nói xong, Giang Ngưng cũng liếc mắt nhìn Lâm Thần một cái, giống như đang tỏ ý bản thân sẽ không rời khỏi Lâm Thần, cũng là nhận định rằng Lâm Thần không thể rời khỏi Sùng Châu.
Thật ra vừa rồi khi Lôi Thành đưa ra lời mời này, Lâm Thần cũng có một chút lay động, cũng không phải là vì đãi ngộ của bệnh viện Đệ Nhất và cái bánh lớn mà Lôi Thành cho mà lay động, mà là Lâm Thần nghĩ đến việc bản thân có thể ẩn núp ở bên cạnh Lôi Thành đối với kế hoạch báo thù của chính mình khả năng sẽ là một chuyện tốt.
Nhưng nghĩ kỹ lại đi, bên Sùng Châu kia xem như đối với tính toán cơ bản hiện tại của anh vẫn là càng thêm quan trọng hơn một chút. Người làm đại sự ngàn vạn phải nhớ lấy đừng vì nhặt hạt mè mà ném quả dưa hấu. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Ngưng, Lâm Thần càng thêm xác định bản thân vẫn nên ở lại Sùng Châu!
“Hoàn cảnh của tôi với bác sĩ Giang cũng không khác biệt lắm, vì vậy rất cảm ơn Lôi viện trưởng đã nâng đỡ, tôi cũng sẽ không rời khỏi Sùng Châu để đến địa phương khác công tác đâu.”
“Đây thật sự là quá đáng tiếc rồi!” Lôi Thành nhìn sự việc này bộ dạng thực sự rất tiếc, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, sau đó tiếp đón mọi người dùng bữa: “Vậy trước không nói chuyện này nữa. Mọi người ăn cơm thôi, không thì món này sẽ nguội mất!”
Vừa nói, người làm chủ nhà Lôi Thành cầm đũa gắp thức ăn đầu tiên, sau đó mọi người cũng không kiêng dè gì mà bắt đầu bữa ăn.Lâm Thần là người tự tại nhất, đối với việc cự tuyệt Lôi Thành anh không có một chút áp lực tâm lý nào. Nhưng ngược lại Giang Ngưng lại có một chút hồn vía lên mây, có vẻ như có chút lo lắng Lôi Thành kế tiếp có khả năng sẽ có những hành động nhỏ.
Giang Ngưng lo lắng không phải không có lý, tính cách của lão già Lôi Thành này cô cũng xem như nhìn rõ rồi, thật sự là bụng dạ hẹp hòi. Chuyện này nếu mà bị ông ấy cho hơn chút lo lắng mà nói thì rất khó có thể toàn thân mà lui. Vì vậy Giang Ngưng quyết định vẫn là nên cẩn thận một chút mới tốt. Nhưng nhìn Lâm Thần bên cạnh đã ăn xong một bát cơm và chuẩn bị đứng dậy đi múc cơm thì cô lại cảm thấy hình như cũng không phải là chuyện ghê gớm gì nữa.
Ăn được nửa bữa, Lâm Thần đứng dậy đi múc cơm, lúc này Lôi Anh nhìn thấy Lâm Thần rời đi thì hướng tới Giang Ngưng cười nói: “Giang tiểu thư, chuyện lúc trước tôi lôi bác cả của cô nói với cô, cô còn nhớ không?”
Nhắc đến Giang Hải, Giang Ngưng đột nhiên nhớ tới những gì lần trước Giang Hải đã nói trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Giang, là chuyện bảo cô đến xã giao với chủ nhiệm khoa nhi của bệnh viện Đệ Nhất. Bây giờ xem ra chính là Lôi Anh này rồi.
Hôm nay sau khi Giang Ngưng đi vào Bệnh viện Đệ Nhất thì nhận thấy Lôi Anh này lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt cũng có chút kỳ quái, điều này khiến Giang Ngưng cảm thấy có chút ghê tởm và khó chịu. Nhưng bởi vì dù sao nơi này cũng là địa bàn của người ta, cho nên cô chỉ đành chịu đựng nó.
Nhưng bây giờ Lôi Anh chủ động nhắc tới chuyện này, Giang Ngưng liền có chút bối rối không biết nên ứng phó như thế nào, vừa hay lúc này Lâm Thần bưng cơm trở lại, nhìn thấy một màn cảnh này thì không thể nhịn được!
‘Bố của anh muốn đào góc tường của Đức Khang tôi đã nhịn rồi, tiểu tử anh lại còn muốn đào góc tường của tôi sao? Điều này ai có thể nhịn chứ?’
“Chủ nhiệm Lôi, anh lẽ nào không biết bác sĩ Giang đã có chồng rồi sao?” Mặc dù Lâm Thần không muốn bại lộ thân phận của bản thân, nhưng đến thời điểm dồn ép bất đắc dĩ anh cũng sẽ không chịu bó tay bó chân.
Không ngờ Lôi Anh lại rất không biết xấu hổ mà nói: “Tôi biết chứ, nhưng chồng của bác sĩ Giang không phải chỉ là một kẻ ở rể phế vật hay sao? Anh ta làm sao có thể so sánh với Lôi Anh tôi, nghĩ đến trong lòng bản thân bác sĩ Giang cũng thấy rõ được sự chênh lệch giữa tôi và chồng cô ấy, đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.