Con Rể Là Thần Y

Chương 45:




“Không phải chứ, cái gì mà kêu chúng ta cứ tự về đi?” Giang Hải không hiểu ra sao nhìn nhóm Giang Ngưng dần dần đi xa.
Hai y tá đứng bên nhìn cảnh này cũng không nhịn được bật cười ra tiếng. Một người mềm nắn rắn buông như Giang Hải đến lúc này cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở lại bệnh viện Đức Khang nữa mà xoay người ỉu xìu chạy mất.
Bởi lúc này là giờ cơm mà trong phòng làm việc cũng chỉ còn lại hai người vừa thay ca cho Giang Ngưng. Hai người bọn họ có hơi bất ngờ khi thấy Giang Ngưng quay trở lại: “Bác sĩ Giang không đi ăn cơm trưa ạ?”
“Còn chưa. Có khách từ bệnh viện số một trên tỉnh đến nên muốn giới thiệu cho hai cậu. Hai vị này là bác sĩ Sở Phi và bác sĩ Triệu Chí của bệnh viện tỉnh số một, còn đây là hai bác sĩ thực tập Lưu Lộ và Trần Giai Minh của bệnh viện Đức Khang chúng tôi.”
“Chào hai người.” Bọn họ bắt tay nhau, ít nhất thì cho đến giờ thái độ của Sở Phi và Triệu Chí vẫn rất tốt.
Chỉ là ngay sau khi bọn họ ngồi đối diện với Giang Ngưng thì giọng điệu của bọn họ lại lập tức trở nên hùng hổ hơn trước!
“Bác sĩ Giang, tôi muốn biết cô làm sao lại chẩn đoán ra được bệnh tình của Hội trưởng Kim vậy? Thật không dám giấu, lần này chúng tôi đến đây chính là vì chuyện này, hội trưởng Kim đã có giao tình nhiều năm với viện trưởng bệnh viện chúng tôi, vì vậy sau khi từ chỗ bác sĩ Giang về ông ấy đã hết lời khen ngợi tài chữa bệnh của cô với viện trưởng chúng tôi. Nên sau khi chúng tôi biết được bệnh tình lúc đó của hội trưởng Kim cũng vô cùng hứng thú với phương pháp chữa trị của cô.”
Giang Ngưng chỉ biết bệnh của Kim Kiệt là do Lâm Thần chữa khỏi, nhưng cụ thể Lâm Thần làm thế nào chữa khỏi cho Kim Kiệt thì Giang Ngưng cũng không biết rõ. Vì vậy lúc bọn họ hỏi đến vấn đề này, Giang Ngưng cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Giang Ngưng đau đầu nắm chặt góc áo, cô có hơi căng thẳng, sau khi do dự hồi lâu cô mới nói với Sở Phi và Triệu Trí: “Thật ngại quá, tôi bỗng nhớ ra mình có chuyện quan trọng cần xử lý gấp, hai người có thể đợi tôi một lúc chứ?”
“Ừm.... Đương nhiên là được rồi, bác sĩ Giang cứ tự nhiên.”
Nghe vậy, Giang Ngưng liền gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài. Sau khi ra ngoài, cô liền tìm một văn phòng khoa ở gần đấy rồi trốn vào bên trong. Lúc này bên trong cũng chẳng có ai, cũng vừa hay thuận tiện cho Giang Ngưng.
Tuy Giang Ngưng muốn giúp Lâm Thần gánh vác một vài thứ nhưng hai người Sở Phi và Triệu Chí đã hỏi đến phương pháp trị liệu cho Kim Kiệt, nếu lúc này Giang Ngưng không thể đáp lại nguyên cớ thì e rằng sẽ bại lộ mất.
Vì vậy Giang Ngưng có hơi xấu hổ gọi điện thoại cho Lâm Thần: “Alo, giờ anh có rảnh không?”
Lâm Thần còn đang ở nhà nghiên cứu liều lượng chính xác pha loãng Thủy Túy Đan. Dược phẩm Ngưng Thần bên kia đã có Từ Ly trông coi, phòng nghiên cứu y dược Ngưng Thần mới thành lập không lâu cũng dần đi vào quỹ đạo, trước mắt chuyện quan trọng nhất đối với Lâm Thần chính là xác định mẫu cuối bản đơn giản hóa của Thúy Túy Đan.
Lúc nhận được điện thoại của Giang Ngưng, Lâm Thần cũng có hơi bất ngờ. Anh tưởng chính mình hắn phải qua một thời gian nữa mới liên lạc với cô, nhưng không ngờ mới qua một buổi tối mà Giang Ngưng đã lại gọi điện cho anh.
“Alo, giờ anh có rảnh không?”
“Ừ, sao vậy?” Lâm Thần nhận ra giọng điệu của Giang Ngưng có hơi căng thẳng cũng không khỏi trở nên lo lắng.
Giang Ngưng vội vàng giải thích tình huống cho Lâm Thần sau đó vô cùng ngại ngùng nói: “Có thể vẫn phải làm phiền anh một chút, tôi biết anh không hy vọng y thuật của anh bại lộ trước mặt người khác, nhưng tôi cũng không rõ anh làm thế nào chữa khỏi cho hội trưởng Kim nên chỉ đành chạy ra nhờ anh giúp đỡ.”
Sau khi nghe Giang Ngưng giải thích tiền căn hậu quả, Lâm Thần liền nhíu mày, bệnh viện số một tỉnh cho người đến điều tra khiến anh có hơi lo lắng, có điều nghe Giang Ngưng kể lại thì hình như Kim Kiệt đã giúp anh che giấu phương pháp trị liệu, chuyện này cũng khiến Lâm Thần an tâm không ít.”
“Không sao, em có mang theo tai nghe Bluetooth chứ? Em đeo tai nghe nghe máy của anh để anh ứng phó với bọn họ, em chỉ cần nói lại những lời anh nói là được rồi.”
Lâm Thần giờ đang ở nhà, chuyện duy nhất có thể giúp Giang Ngưng cũng như giúp giữ bí mật phương pháp của chính mình cũng chỉ là liên lạc với Giang Ngưng qua tai nghe Bluetooth, như vậy Lâm Thần không chỉ có thể nghe được câu hỏi của hai người Sở Phi mà anh cũng có thể âm thầm giúp đỡ Giang Ngưng.
Còn về chuyện tại sao Giang Ngưng có thể đeo tai nghe Bluetooth nói chuyện với bọn họ thì chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, Giang Ngưng lấy tóc che đi tai cô cũng không có vấn đề gì, hơn nữa tính ẩn mật còn rất cao.
May mà Giang Ngưng thích nghe nhạc cho nên lúc nào cô cũng mang theo tai nghe Bluetooth bên người, cô đứng trên hành lăng đeo tai nghe lên rồi sửa sang lại, sau khi xác định không lộ ra ngoài liền vừa gọi điện cho Lâm Thần vừa đẩy cửa bước vào phòng trực.
“Bác sĩ Giang về rồi sao!” Tuy Sở Phi và Triệu Chí nói không để bụng chuyện Giang Ngưng ra ngoài một lúc nhưng bọn họ cũng rất sốt ruột, lúc này đã ngóng được Giang Ngưng trở lại nên hai người đều rất vui vẻ.
Giang Ngưng gật đầu với bọn họ rồi ngồi xuống đối diện bọn họ. Lần này cô rất tự tin vì đã có Lâm Thần ở đầu bên kia điện thoại giúp cô khiến cô bỗng trở nên tràn trề dũng khí: “Hai người lặp lại câu hỏi mới nãy được chứ. Chúng ta có thể cùng nhau thảo luận về chuyện liên quan đến phương pháp điều trị bệnh tình của hội trưởng Kim.”
“Chuyện này……” Sở Phi cùng Triệu Chí cũng không ngốc, mới nãy bọn họ dường như còn cảm thấy Giang Ngưng không muốn chia sẻ với bọn họ những thứ này, nhưng lúc này Giang Ngưng lại đột nhiên thay đổi khiến hai người bọn họ có hơi lúng túng không biết nên làm sao.
Vẫn là Sở Phi trầm ổn hơn phản ứng lại trước, anh ta vỗ vai Triệu Chí rồi cười nói với Giang Ngưng: “Nếu bác sĩ Giang đã bằng lòng chia sẻ với chúng tôi thì chúng tôi tự nhiên cũng sẽ nghiêm túc thảo luận với bác sĩ Giang về bệnh tình của hội trưởng Kim cũng như phương pháp điều trị nó. Tôi tin rằng một vài kiến thức chuyên ngành của bệnh viện số một tỉnh chúng tôi cũng sẽ giúp ích cho bác sĩ Giang!”
“Bọn họ là muốn so với em ấy hả? Xem ra người của bệnh viện số một tỉnh cũng thật kiêu căng đấy, chỉ là em cũng phải cẩn thận hơn chút, bọn họ hẳn là muốn khiến em rơi vào tình cảnh tiến cũng được mà lùi cũng không xong đây, dù sao thì công khai với bên ngoài là em chữa khỏi cho người ta.” Lâm Thần ở đầy bên kia điện thoại nghe được những lời này của Sở Phi liền cười nói.
Giang Ngưng lại chỉ có thể cười khổ trong lòng, cô biết Lâm Thần chắc chắn sẽ không lùi bước vì vậy liền gật đầu khiêm tốn với Sở Phi và Triệu Chí: “Đương nhiên là vậy rồi, cá nhân tôi cũng vẫn còn không ít không gian có thể phát triển, có cơ hội học tập các anh đương nhiên là một cơ hội tốt rồi.”
Không thể không nói Giang Ngưng là một người rất biết cách nói chuyện, EQ của cô cũng rất cao, lúc này cố tỏ ra khiêm tốn cũng vừa giữ mặt mũi cho bệnh viện Đức Khang lại vừa ép Sở Phi và Triệu Chí vào thế khó xử. Lúc này hai người bọn họ mới ý thức được lời bọn họ vừa mới nói dễ khiến Giang Ngưng rơi vào tình cảnh xấu hổ đến nhường nào.
Chỉ là khả năng phản ứng nhanh của Sơ Phi cũng rất tốt, tuy là lúc mới đầu có hơi lúng túng nhưng bọn họ rất nhanh đã đi vào chủ đề chính, phát động thế công lần thứ nhất!
“Sau khi hội trưởng Kim gặp mặt viện trưởng chúng tôi có nói với viện trưởng chúng tôi rằng bệnh tình của ông ấy lúc đó khắp bệnh viện Đức Khang các cô đều không thể chẩn đoán ra được, thật ra thì sau khi chúng ta nghe hội trưởng Kim miêu tả chi tiết bệnh tình của ông ấy cũng không cách nào phán đoán ra được kết quả chính xác cho nên chúng tôi rất muốn biết bác sĩ Giang làm thế nào để có thể phán đoán được nguyên nhân gây bệnh của hội trưởng Kim đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.