Con Rể Là Thần Y

Chương 36:




Tòa cao ốc văn phòng Dược phẩm Ngưng Thần.
Lúc này đã là hơn chín giờ tối rồi, Lâm Thần đưa những nhân tài mà anh đã cẩn thận bồi dưỡng nhiều năm mang bọn họ đến đây.
Từ Ly đã đặc biệt chuẩn bị một phòng làm việc cho Lâm Thần, bàn hội nghị ở đây đã được chuyển đi và sắp xếp gần giống như một phòng diễn thuyết hơn. Lâm Thần lúc này đang đứng trên bục diễn thuyết được dựng tạm thời bằng tấm ván gỗ và miếng vải đỏ quan sát tất cả mọi người.
Từ Ly đứng sau lưng Lâm Thần, mặc dù bởi vì nguyên nhân thời gian gấp gáp, cho nên điều kiện có chút thô sơ, nhưng cho dù dưới hoàn cảnh này, đối mặt với nhiều nhân tài hàng đầu trong và ngoài nước, Lâm Thần vẫn thể hiện ra khí phách ngang ngược của cậu chủ nhà họ Lâm, rất ít phụ nữ có thể không động tâm bởi điều này.
"Tôi sẽ không nhiều lời nữa, nếu như mọi người đã lựa chọn trở về nước, thì hẳn đều đã biết tôi điều mọi người trở về là muốn chuẩn bị làm cái gì, tất cả công việc chuẩn bị ở trong nước bên này tôi gần như đều đã làm xong, tiếp theo thì phải trông đợi vào các vị rồi, hy vọng mọi người đừng khiến tôi thất vọng!"
Những người này không một ai không từng nhận ơn giúp đỡ của nhà họ Lâm, hoặc là nhân tài mà Lâm Thần bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn, mặc dù tên nội gián kia cũng nằm trong số đó.
Nhìn vào những nhân tài dưới đây, Lâm Thần có thể dự đoán trước được đến sau khi cách pha loãng tẩy tủy đan ra đời sẽ gây nên chấn động như thế nào!
"Cậu chủ, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh một chút!"
Ngay khi Lâm Thần bắt đầu suy nghĩ cách phân chia những người này như thế nào, thì bỗng nhiên có một người đứng lên, hướng về phía Lâm Thần đưa ra câu hỏi của mình: "Cậu chủ, tôi có thể hỏi một chút về đãi ngộ khi chúng tôi ở đây không? Bởi vì đa số chúng tôi đều có người nhà cần phải quan tâm chăm sóc, cho nên..."
Lâm Thần nhìn thoáng qua thì đã nhận ra người này, chính là cái tên nội gián Lý Vinh kia mà lão Lăng đã điều tra ra được, trong căn cứ ở nước ngoài, nhiều nơi đều đã được trang bị máy thăm dò giám sát, ngoài mặt là dùng để bảo vệ an toàn của những người này, nhưng mà thực ra những thứ trong bóng tối kia chính là dùng để giám sát bọn họ!
Cái tên Lý Vinh này tự cho là đã tránh thoát khỏi tất cả máy thăm dò, nhưng không biết rằng chuyện hắn ta bán tin tức thân phận của Lâm Thần đã bị một trong những máy thăm dò ẩn nấp trong bóng tối ghi lại.
Sau khi lão Lăng biết chuyện Lâm Thần suýt chút nữa đã bị hại chết, liền lập tức ngay trong đêm kiểm tra kỹ lưỡng tất cả máy giám sát một lần, mới từ trong đống video giám sát đem hắn ta tóm ra ngoài.
Vào lúc này, hắn ta lại đưa ra một câu hỏi như vậy rõ ràng là vì muốn làm rối loạn tinh thần của mọi người, Lâm Thần làm sao có thể để hắn ta được như mong muốn, nếu không phải giữ lại hắn ta còn có chút tác dụng, hắn ta căn bản không thể nào lên chuyến bay này được.
“Câu hỏi của vị đồng nghiệp này rất hay!” Lâm Thần không lấy tư cách là cậu chủ, đối với những nhân tài này anh vẫn rất là kính trọng, một câu đồng nghiệp cũng rút ngắn khoảng cách với tất cả mọi người.
Đối với câu hỏi mà Lý Vinh đưa ra này, Lâm Thần sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, anh quay đầu lại ra hiệu cho Từ Ly đem bảng đãi ngộ đã làm xong ra, Từ Ly sớm đã in ra rất nhiều bản, có thể đưa cho những người có mặt ở đây mỗi người một bản.
"Mọi người có thể xem qua tờ giấy đang cầm trên tay, đây chính là đãi ngộ mà Lâm Thần dành cho mọi người, bảng đãi ngộ này tôi nghĩ lấy chỉ số thông minh và năng lực của các vị hẳn đều có thể xem rõ ràng!"
Muốn binh lính có thể đánh trận thì phải cho binh lính ăn đủ no, Lâm Thần không phải là một người keo kiệt, không phải Chu Bái Bì, cho nên đưa ra đãi ngộ đối với những nhân tài này là vô cùng tốt, cho nên tất cả mọi người sau khi xem qua bảng đại ngộ này thì cũng không có dị nghị gì."
Từ Ly đứng dậy phụ họa theo Lâm Thần: "Bảng đãi ngộ tên tay mọi người là tôi và Tổng giám đốc Lâm đã cùng nhau xem xét kỹ lưỡng, đem tất cả những điều mà mọi người có thể băn khoăn lo lắng toàn bộ đều suy tính kỹ càng, đương nhiên rồi, nếu như mọi người còn có yêu cầu gì cũng có thể đưa ra, chúng ta đều có thể thương lượng."
Lý Vinh cũng đang cẩn thận đọc bảng đãi ngộ, chẳng qua là người khác là càng nhìn càng thấy vui mừng, chỉ có một mình hắn ta càng nhìn càng thấy buồn bực, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: "Sớm biết như vậy thì đã không đồng ý với đám người kia giúp bọn họ làm việc rồi, đại ngộ mà cậu chủ đưa ra thế nhưng so với bọn họ tốt hơn rất nhiều."
Lý Vinh không ngờ rằng bản thân bán chủ cầu vinh, nhưng mà kết quả đổi lại lại khiến cho người ta buồn bực muốn chết như vậy, chính là những đãi ngộ mà Lâm Thần đưa ra này, cái khác cũng không nói, lúc đó trong những điều kiện mà những người đó đưa ra, điều kiện hấp dẫn Lý Vinh nhất chính là sau khi mọi việc xong xuôi hắn ta có thể tự do."
Nhưng mà trong bảng đãi ngộ mà Lâm Thần đưa ra, Lâm Thần nói rõ ràng rằng, trong thời gian ba năm chỉ cần bọn họ làm việc cho Lâm Thần trong vòng thời gian ba năm, thì có thể lựa chọn rời khỏi Lâm Thần để đi theo đuổi lý tưởng của riêng mình, hoặc là sau ba năm trở thành người cộng sự của Dược phẩm Ngưng Thần!
Sớm biết rằng khái niệm cộng sự này so với khái niệm cổ đông còn lợi hại hơn rất nhiều, vậy gần như là nhân vật quyết sách trong công ty, Dược phẩm Ngưng Thần căn bản là một miếng bánh lớn, quăng ra một miếng bánh lớn như vậy, sự nhiệt tình của tất cả mọi người có mặt ở đây đều được huy động trở lại.
Lâm Thần đứng trên bục giảng nhìn thấy một màn này rất là hài lòng, lại nhìn vẻ mặt sống không còn luyến tiếc gì nữa của Lý Vinh khóe miệng cũng không khỏi hơi nhếch lên.
Một màn này cũng được Từ Ly thu vào trong tầm mắt, cảm nhận được khí chất tự tin của người đàn ông bên cạnh mình này đang từ từ tràn ra bốn phía, cô ấy cũng không khỏi thở dài: "Nhà họ Lăng thật sự là đã nhìn lầm rồi, cũng đáng tiếc tôi không thể gặp anh sớm hơn một chút!"
...
Sau khi đem những nhân tài đưa về từ nước ngoài này thu xếp ổn thỏa, Lâm Thần tạm thời giao bọn họ cho Từ Ly, chủ yếu là vì bọn họ đã rời khỏi trong nước quá lâu, cũng cần phải làm quen một chút với một số tình huống trong nước, không thể nghiên cứu chế tạo ra sản phẩm từ những người đã thoát khỏi quần chúng, đó hoàn toàn là đang lãng phí vốn, Lâm Thần có tiền, nhưng mà tiền cũng không phải là tự nhiên mà có!
Còn bản thân Lâm Thần, ở trong nhà ngây ngốc mấy ngày, vừa nghiên cứu cách pha loãng tẩy tủy đan, vừa rèn luyện y thuật của mình, thỉnh thoảng cũng sẽ lật vài trang trong quyển bí thuật luyện khí, mấy ngày trôi qua ngược lại khá yên tĩnh.
Chẳng qua rất nhanh đã lại có một chuyện phiền phức tìm đến tận cửa, đó chính là tiệc mừng thọ của ông cụ Giang thấm thoát đã đến thời gian rồi, Lâm Thần cũng là buổi sáng thức dậy nhận được tin nhắn từ Giang Ngưng mới nhớ ra chuyện này.
“Được rồi, anh hiểu rồi, anh sẽ qua đó ngay!” Trả lời tin nhắn của Giang Ngưng, vỗ nhẹ lên đầu, Lâm Thần thay quần áo, sau đó liền lên đường, tiệc mừng thọ của ông cụ Giang được tổ chức tại biệt thự riêng của mình.
Nhắc tới ông cụ Giang cũng xem như là một nhân vật truyền kỳ, khi còn trẻ ra nước ngoài du học, ở nước ngoài học y mười năm, sau khi tốt nghiệp trở về nước và trở thành viện trưởng đầu tiên của bệnh viện Đức Khang, khi đó nhà họ Từ cũng mới khởi đầu không bao lâu.
Ông cụ Giang khác với những người khác trong nhà họ Giang, thái độ của ông ấy đối với Lâm Thần vẫn khá tốt, chủ yếu cũng là vì ông ấy rất thích tính cách của Lâm Thần. Ông ấy từng chính miệng nói qua Lâm Thần là người giống ông ấy nhất trong thế hệ trẻ sau này, đáng tiếc chỉ là một người cháu rể.
Lâm Thần từ trước đến giờ luôn là anh kính tôi một thước tôi nhường anh một trượng, trong thời gian ba năm Lâm Thần ở nhà họ Giang, ông cụ Giang là người duy nhất đối xử với anh như một con người, như người thân đối đãi với anh, cho nên đối với tiệc mừng thọ của ông ấy, Lâm Thần vẫn là hết sức coi trọng.
Vì vậy Lâm Thần đã đặc biệt chuẩn bị một thứ tốt cho tiệc mừng thọ của ông cụ Giang, không chỉ là bảng chữ mẫu anh tự tay viết, còn có một phần lễ trọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.