Con Rể Là Thần Y

Chương 342:




Người phụ nữ kia nhìn đám người hung tợn kia rồi ánh mắt lập tức trở nên sợ hãi, cô ta hét lên: "Tôi cảnh cáo các cô nếu có chết thì chết xa xa một chút, đừng làm liên luỵ đến chúng tôi.”
Chu Tiểu Nhã cảm thấy không thể nói lý với cô ta liền nói: "Rõ ràng là cô tham sống sợ chết, tại sao lại đổ hết lên đầu chúng tôi chứ?”
Trên đời này làm gì có người vô lý như vậy, nếu không phải là Lâm Thần cản trở bọn côn đồ kia thì không biết mọi người đã xảy ra chuyện gì rồi. Thế mà bây giờ bọn họ thậm chí còn không muốn cho hai người cơ hội sống, lòng người thật sự quá nham hiểm.
Mấy người vây quanh Lâm Thần nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của lão đại thì nhận ra rằng chắc chắn Lâm Thần đã động tay động chân. Chỉ cần anh ta hơi động tay thì đã có thể gϊếŧ chết Lâm Thần rồi. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của lão đại thì anh ta vẫn chần chừ hỏi: "Anh đã làm gì anh ấy rồi?"
Lâm Thần khẽ cười một tiếng nhưng anh không thèm nói chuyện với anh ta mà lướt qua bọn họ với tốc độ rất nhanh.
Cuối cùng bọn họ cũng giống như người đàn ông kia, đau đớn ngã xuống đất, cảm giác từng tấc da thịt đều muốn nổ tung.
Rõ ràng là không có vết thương nào trên cơ thể nhưng bọn họ lại cảm thấy vô cùng đau đớn, cứ như thể là có quỷ vậy.
Bọn họ đau đớn lăn lộn trên mặt đất, cả khoang hạng nhất đều tràn ngập tiếng hét đau đớn, nếu không có ánh sáng chiếu vào thì đây không khác gì đang quay phim ma.
Những người trốn ở khoang phổ thông nhìn thấy cảnh tượng này trước mắt thì mới dám mở cánh cửa ấy ra.
Lý do bọn họ mở cánh cửa này không phải là vì cảm thấy mình có lỗi, mà là do bọn họ thấy những tên kia đã hoàn toàn mất đi khả năng tấn công, bọn họ muốn lao ra để lấy lại số tiền đã bị mất lúc nãy.
Một người trong số họ đã giật lấy chiếc bao tải và tìm lại số tiền thuộc về mình, dù ở thời khắc sinh tử thì bọn họ vẫn không từ bỏ lòng tham mà muốn lấy lại tài sản cho riêng mình.
Mọi người đang vui vẻ lấy lại đồ của mình nên không để ý đến người đang nằm trên mặt đất đau đớn, anh ta từ từ nâng súng lên và bắn vào chân một người.
Viên đạn găm vào da thịt tạo thành một cái hố đỏ như máu, lúc này máu không ngừng tuôn ra hệt như một đài phun nước.
Người bị bắn chính là người phụ nữ hung hãn lúc nãy, cô ta sắc mặt tái mét, đôi môi run lên vì đau đớn, chỉ có thể cầu xin giúp đỡ: "Giúp tôi với..."
Cô ta vẫn còn trẻ nên không muốn chết một cách lặng lẽ ở đây, cô ta sợ đến lúc đó người đến thu xác cũng không có.
Người đàn ông tìm thấy cơ hội và bắn một phát vào Chu Tiểu Nhã, mặc dù né tránh một cách rất nhanh nhưng viên đạn vẫn sượt qua một bên bắp chân của cô ấy. Chu Tiểu Nhã đá văng khẩu súng ra xa, đồng thời cho người đàn ông kia một cước khiến anh ta rơi vào trạng thái hôn mê.
Máy bay không thể hạ cánh khẩn cấp nên mọi người cũng chỉ biết đứng nhìn chân của người phụ nữ bị thương, một số người tốt bụng đã đứng lên và lấy tay băng bó vết thương cho cô ta. Nhưng bọn họ phân tích nửa ngày cuối cùng vẫn chưa giải quyết được, máu vẫn đang không ngừng chảy ra.
Người phụ nữ này cũng vô cùng hoảng sợ, cô ta mở to hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, không hề kêu cứu hay nói chuyện, giống hệt như một người gỗ vậy.
Cô tiếp viên thấy vậy thì nói với những người xung quanh: "Có ai ở đây là bác sĩ không, hãy mau cứu cô ấy đi."
Mặc dù chỉ bị thương ở chân nhưng với tốc độ chảy máu này cho dù đợi đến khi máy bay hạ cánh thì cô ta cũng sẽ không còn một giọt máu nào.
Mọi người không một ai lên tiếng, lúc này một người đàn ông mặc vest từ từ đứng dậy.
Tiếp viên hàng không thấy vậy thì vô cùng vui sướng, cô ta có chút hưng phấn nói: "Ông là bác sĩ đúng không? Ông mau giúp cô ấy đi."
Người đàn ông chậm rãi lắc đầu rồi đưa tay ra hiệu với Lâm Thần đang ngồi bên cạnh nói: "Tôi không phải là bác sĩ mà là anh ấy. Tôi đã từng thấy anh ấy chữa bệnh cho người khác."
Khuôn mặt hạnh phúc của cô tiếp viên hàng không sụp đổ ngay lập tức. Cô ta biết chuyện gì đã xảy ra trước đó và mọi người lúc này cũng đang rất hoang mang.
Tất cả những tai họa đều do người phụ nữ này tự chuốc lấy, nhưng những gì cô ta làm thực sự khiến người khác ớn lạnh.
Nhưng suy cho cùng thì đó cũng là vì mọi người, nếu người đàn ông trước mặt có thể đoán ra được thì nhất định sẽ không trách cứ hành động của họ.
"Anh có thể giúp cô ấy không? Dù sao thì đó cũng là bổn phận của anh." Một số người xung quanh cũng bắt đầu can thiệp.
"Đúng vậy, anh mau giúp cô ấy đi."
"Cô ấy còn trẻ như vậy nếu bây giờ mà chết thì chắc hẳn người trong gia đình sẽ vô cùng đau khổ.”
"Bác sĩ không phải là nên chữa bệnh cho bệnh nhân sao? Y đức của anh ta đâu mất rồi?”
"Anh tại sao vẫn ngồi yên ở chỗ đó chứ, chúng tôi đã nói đến mức này rồi mà anh vẫn không hiểu sao?”
"Tình huống vừa rồi, nếu chúng tôi mở cửa cho anh vào thì bọn côn đồ nhất định sẽ làm hại rất nhiều người khác. Cho dù là chúng tôi cố ý đóng cửa thì không phải anh vẫn đang ngồi đây một cách an toàn sao?”
Người xung quanh đều đồng loạt tiến lên để chỉ trích Lâm Thần, tất cả đều như đang đứng trên đỉnh cao của đạo đức, có lẽ bọn họ hoàn toàn quên mất vẻ mặt vừa rồi của mình.
Vì tham sống sợ chết nên bọn họ đã đẩy người khác ra để làm bia đỡ đạn và vì bọn bọ tham lam tiền bạc nên mới quay lại để rồi gây nên sự việc như vậy.
Bọn họ sẽ không bao giờ suy ngẫm về những gì mình đã làm mà lại đổ hết lỗi cho người khác một cách mù quáng. Cũng giống như muỗi vào mùa hè, chúng không gây chết người nhiều nhưng lại khiến người khác đau rát và khó chịu.
Chu Tiểu Nhã thực sự tức giận, cô ấy bắt đầu tranh cãi với bọn họ ngay tại chỗ: "Vậy nếu hai người chúng tôi chết ở đây thì một chút cũng không liên quan đến các người đúng không?”
Một người đứng trong đám đông trả lời mà không cần suy nghĩ: "Đúng vậy, chính những tên côn đồ này đã gϊếŧ hai người, chúng tôi không hề làm gì cả, cô có hiểu không?”
Chu Tiểu Nhã còn muốn nói thêm gì đó nhưng một bàn tay đã nắm lấy cánh tay của cô ấy rồi chậm rãi đứng lên: “Đúng vậy, chân của cô ta là do những người này bắn, điều này không hề liên quan đến chúng tôi.”
Lâm Thần lời nói vô cùng sắc bén, mặc dù trong đó không có những từ ngữ bẩn thỉu, nhưng cũng làm cho mọi người vô cùng phẫn nộ: "Chuyện này không phải là bổn phận của anh sao? Anh giúp cô ấy một chút thì cũng đâu thiệt thòi gì?”
"Đúng là như vậy, nếu như anh quan tâm và chữa trị cho cô ấy thì cô ấy nhất định sẽ vô cùng cảm kích và báo đáp anh.”
Lâm Thần đứng dậy khỏi ghế và đi lướt qua bọn họ, anh chỉ lạnh lùng nói: "Đây không phải việc của tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.