Con Rể Là Thần Y

Chương 337:




Lâm Thần cầm quyển sách trong tay hung hăng ném về phía trước: "Nếu ông muốn thì chính mình lên lấy đi."
Bùi Thiên Thu không hề nghĩ ngợi gì, tiến lên phía trước vài bước, đi qua cầm lấy thứ bản thân đã muốn có từ lâu.
Hắn lật xem nội dung bên trong cuốn sách, tham lam hấp thụ tri thức ngay tại nơi này, hắn gần như có thể khẳng định quyển sách này đúng là quyển thật, không phải làm giả, không hổ là sách quý, chứa đựng tinh hoa kết nối hai thời đại.
Không nghĩ tới Lâm Thần lại là tên dễ lừa gạt như vậy, chờ thời điểm hắn quay đầu lại, tại chỗ ban đầu đã không còn thấy bóng dáng Lâm Thần đâu, thoắt cái anh đã xuất hiện ở bên cạnh người em gái của mình, hai ba lần ra tay đã hạ gục hai người mặc áo đen kia.
Sau đó đem người em gái gầy trơ xương ôm vào trong ngực, hơi thở của cô yếu ớt, tim đập chầm chậm, trên tay cách một đoạn lại có những vết thương, đây là do trong thời gian dài bị dây xích sắt trói buộc lưu lại.
"Anh xin lỗi."
Tất cả bất đắc dĩ cùng áy náy không biết phải diễn tả như thế nào, chỉ có thể thốt lên ba từ. Nếu như anh biết rằng mình còn có một người em gái còn sống, nếu như anh có thể đến sớm hơn một chút, thì có lẽ cô sẽ không vô duyên vô cớ phải chịu đau khổ nhiều năm như vậy.
Lâm Diểu Diểu cảm nhận được vòng ôm ấm áp, vươn tay muốn v.uốt ve khuôn mặt của anh trai mình, nhưng lại không có đủ sức lực, cô lắc đầu, trong lòng nghĩ: "Muốn mở miệng nói chuyện nhưng quai hàm lại bị trật khớp, cho nên một câu cũng không thể nói được."
Lâm Thần nắm lấy cằm của cô, hơi hơi dùng sức, có thể nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên, quai hàm của cô liền khôi phục lại bộ dạng ban đầu.
Chẳng qua là vẫn như cũ, cô không thể nói chuyện, bởi vì thời gian dài bị trật khớp cho nên nếu muốn lấy lại cảm giác nói chuyện thì còn phải chờ thêm một vài ngày nữa.
Anh thấy được sự thông cảm trong đôi mắt của cô, người em gái này không hề trách anh.
Lâm Diểu Diểu sao có thể nhẫn tâm trách mắng người anh trai duy nhất của mình được, năm đó mọi người trong nhà đều bị chết oan chết uổng, bây giờ chỉ còn lại hai anh em bọn họ còn sống sót. Bản thân cô thì chịu tra tấn ở trong tầng hầm, như vậy có thể biết được rằng anh trai cô sống ở bên ngoài cũng không quá tốt.
Nếu như anh trai cô thực sự sống tốt thì cũng không phải nhẫn nhịn chịu đựng nhiều năm như vậy, đến bây giờ mới có thể tìm kiếm người đã gϊếŧ hại cha mẹ, báo thù cho họ.
Điều này đủ để chứng minh tất cả mọi thứ, vài năm qua anh đã nghỉ ngơi lấy sức, chờ cho đến khi tập hợp đủ người, có đủ năng lực mới bắt đầu tìm kiếm kẻ thù.
Mà bọn họ-hai anh em có thể gặp lại nhau, khả năng là do ông trời có mắt cho hai người liên hệ với nhau, để cho bọn họ biết rằng, trên thế giới này bọn họ không phải một mình, cũng không hề cô đơn.
Bùi Thiên Thu lấy được thứ bản thân muốn, căn bản sẽ không quan tâm hai anh em kia còn sống hay đã chết, bàn tay to vung lên, chỉ thấy trên mặt đất chỗ vứt quyển sách ban đầu hiện tại biến thành mù mịt. Từ trong bụi cỏ đột nhiên chui ra rất nhiều người, còn có cả từ trên cây nhảy xuống dưới, ngoài ra còn có người chui từ dưới đất lên, đây chính là bọn chúng đã sắp xếp mai phục từ trước.
"Đầu óc cậu có sao không hả, không nghĩ tới hóa ra cậu cũng là kẻ ngốc. Lần thứ nhất mắc mưu thì gọi là ngu dốt, lần thứ hai thì chính là đáng đời."
Hắn đắc ý cười vang, trên gương mặt những nếp nhăn nơi khóe mắt đều nhịn không được tăng thêm vài đường.
Không ai biết giờ khắc này hắn có tâm tình như thế nào, nói chính xác là tâm tình tuyệt vời đến cỡ nào, nén giận chịu đựng nhiều năm như vậy, chỉ cần hắn nắm bắt được nội dung trong cuốn sách quý này thì gia tộc Thượng Quan không ai đối với hắn dám nói một từ không.
Lâm Thần kêu em gái trốn sau cây đại thụ bên cạnh, để Bạch Cốt bảo vệ an toàn cho cô, con mắt của anh lặng lẽ đảo qua đảo lại, quan sát hoàn cảnh xung quanh, lúc này anh liền nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc.
Trong đó dẫn đầu là ba người đàn ông trong tay cầm đao, chính là lúc trước anh đã thấy họ xuất hiện ở bên trong quán thịt bò cùng mấy người kia.
Anh đã sớm biết từ lâu, mấy người lính đánh thuê này cùng gia tộc Thượng quan có quan hệ không bình thường, hóa ra nguyên nhân chính là do Bùi Thiên Thu.
“Tôi nói cho cậu biết, quyển sách quý này vốn chính là thuộc về tôi. Ba của cậu đã cướp mất quyển sách của tôi đi, cho nên ông ấy đáng tội chết, tôi giúp ông ấy làm nhiều chuyện như vậy, lấy chút lợi ích này thì có là gì chứ?”
Hắn nghĩ rằng chuyện này vốn là lẽ đương nhiên, nếu như đối phương không chủ động bày tỏ thì hắn chỉ có thể tự chính bản thân tìm kiếm lối ra.
“Luôn miệng nói chúng ta là huynh đệ, vậy có cậu gặp qua anh em kết nghĩa nào mà lại nhìn huynh đệ bằng ánh mắt gian tà như cậu không?”
Bùi Thiên Thu đang cầm trong tay quyển sách quý, cả người có chút điên điên khùng khùng, tham lam hấp thụ mùi hương trong quyển sách, từ trước đến nay hắn chưa từng có cảm giác cuộc sống lại suиɠ sướиɠ đến như vậy.
Cho dù là khi hắn giải quyết gia tộc Thượng Quan để lên làm gia chủ, cũng chưa bao giờ vui vẻ đến mức như vậy: "Xem như trước kia chúng ta từng có quan hệ huynh đệ, tôi cũng sẽ không làm gì quá đáng, gây khó khăn cho cậu, cái này xem như là tôi tặng cho cậu một món quà, giúp cậu được xuống dưới một nhà đoàn tụ."
Lính đánh thuê chen chúc nhau mà xông lên, tốc độ nhanh, chuẩn, chính xác, đao cầm trong tay chém một đường vào nền tuyết, lưu lại vết tích kéo dài.
Anh thân thủ nhanh nhẹn, tránh thoát khỏi những công kích, đem những người lính đánh thuê từng bước từng bước giải quyết rớt lại phía sau. Trong số những người ở đây cũng không thiếu các cao thủ, trong đó còn có một người khác biệt về đẳng cấp so với những người khác, được mọi người tôn xưng là bậc thầy, chính là người có vết sẹo trước mặt này.
Hắn lần này kiếm được số tiền lớn, chịu trách nhiệm gϊếŧ chết người đàn ông ở trước mặt, chỉ cần chuyện trao đổi thành công, số tiền hắn kiếm được có thể đủ để cho hắn cơm ăn đủ no, áo mặc không hết cả ba đời mà hắn cũng có thể gác kiếm rửa tay.
Hắn thường đi ven bờ sông, nào có chuyện giày không bị ướt, loại liếm máu trên mũi đao này hắn đã trải nghiệm đủ rồi.
Hắn trong lòng có bao nhiêu khát vọng tự do thì xuống tay lại càng hung ác, thậm chí không sợ đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại bản thân tám trăm, phối hợp với đồng bọn, hắn ra tay tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ để lại từng nhát chém tàn ác.
Bạch Cốt kinh ngạc nhìn tốc độ của những người trước mặt, đồng thời cũng cảm nhận được bản thân nhỏ bé và yếu đuối thế nào, ở trước những tên lính đánh thuê mạnh mẽ, ra tay dứt khoát này hết thảy đều chỉ là con kiến mà thôi.
Sự sống và cái chết chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Bởi vì phải bảo vệ Lâm Diểu Diểu, cậu căn bản là không thể thoát thân nổi, chí có thể trơ mắt nhìn Lâm Thần một mình hăng hái chiến đấu.
Nhưng cho dù có là một mình thì tại đây, dưới từng cơn tuyết rơi xuống ngày một nhiều, anh đã chiến thắng tất cả, chỉ còn lại duy nhất một người, đó chính là người đàn ông được xưng là bậc thầy kia.
Cho đến tận lúc cuối cùng, khi một khối thi thể ngã xuống, vùi lấp trong nền tuyết, Bùi Thiên Thu mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, chính hắn đã trả hoa hồng cho những tên lính đánh thuê này với mức giá cao, thế nhưng toàn bộ đều bị một mình Lâm Thần kia đánh bại.
Điều này sao có thể xảy ra được?
Hắn chưa từng nghe nói qua, nhà họ Lâm có võ công hay bí thuật gì, cho tới bây giờ đều là lấy y thuật chữa bệnh cứu người, bằng không lúc trước cũng sẽ không xảy ra thảm án diệt môn cả gia tộc.
Nếu như Lâm Thần có bản lĩnh như thế này thì bọn họ năm đó cũng sẽ không bị gϊếŧ hại dã man, cả gia tộc sẽ không thể nào bị tiêu diệt được.
Việc này nói đến cũng thật là kỳ quái, lúc trước vào thời điểm mà bọn họ tiêu diệt nhà họ Lâm, hình như có người ở phía sau giúp đỡ một tay, cả quá trình thực hiện vô cùng thuận lợi, gần như không có gì quấy nhiễu.
"Hiện tại đã đến lượt của ông rồi."
Lâm Thần lạnh lùng nhìn hắn, tiêu sái từng bước từng bước đi qua.
Bùi Thiên Thu căn bản không phải là đối thủ của anh, hắn cũng không có nền tảng võ công gì, hắn vốn là tưởng rằng bản thân mang đến đây nhiều người, mai phục trước tại nơi này, chuyện như vậy chắc chắn là không có khả năng, hắn ngàn tính vạn tính lại không có tính đến Lâm Thần thế nhưng lại là người có võ công tốt.
Lúc vừa nãy nhìn bộ dáng Lâm Thần ra tay, loại năng lực này có thể đã vượt qua võ thuật cổ xưa.
Hắn dùng rất nhiều tiền mới thuê được đám lính đánh thuê này, hiện tại tất cả đã biến thành một khối thi thể lạnh như băng, không hề phát ra bất cứ tiếng động nào nằm im trên mặt đất.
Nếu như không phải là hắn tự mình chứng kiến thì quả thực là sẽ không thể tin được, Lâm Thần thế nhưng sẽ có thân thủ khó lường như vậy.
"Em gái của cậu đã bị trúng kịch độc, muốn giải được loại độc này thì chỉ tôi mới có khả năng, nếu như cậu dám động vào một ngón tay của tôi thì cô ấy tuyệt đối sẽ không sống nổi qua ngày mai."
Không ai biết tim hắn đang đập nhanh tới cỡ nào, nhưng may mắn là hắn đã để lại cho bản thân một con đường lui, ít nhất còn có thể bình yên vô sự rời khỏi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.