Con Rể Là Thần Y

Chương 335:




Nếu không phải bởi vì trí nhớ về em gái của anh không tốt, thì làm sao mà anh lại có thể trầm luân đến nước này.
Thượng Quan Yến ngơ ngác đứng im tại một chỗ, mãi không chịu đi, không phải ân oán của đời trước không có quan hệ gì với cô, mà là nó liên quan đến thân thể của chính cô.
Lâm Thần trở về, sau đó không lúc nào là nhàn rỗi, sử dụng mọi mối quan hệ bên cạnh mình, nếu như thật sự em gái anh còn sống thì không có khả năng nhiều năm như vậy qua đi, lại không có một chút tin tức nào, chỉ sợ là người kia cố ý che giấu.
Bạch Cốt đối với chuyện này cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không hiểu tại sao lúc trước anh cũng đã đi điều tra gia tộc Thượng Quan, còn có thời gian tra cứu tài liệu, nhưng căn bản là không điều tra ra được một chút tin tức gì về cô em gái Lâm Diểu Diểu kia.
Bởi vậy anh nhịn không được nói một câu, mặc dù biết rõ là chính mình không nên nói như vậy: "Đây có thể hay không là một cái bẫy do Bùi Thiên Thu đã thiết lập nên từ trước? Nói không chừng em gái của anh đã mất rồi."
Dù sao lúc trước cả nhà họ Lâm ngoại trừ anh sống ở bên ngoài, những người còn lại đều đã bị chôn vùi trong biển lửa, hiện tại đột nhiên lại chui ra ở đâu một người em gái, muốn nói không phải là cái bẫy thì thật sự là khó có thể làm cho người ta tin tưởng.
Lâm Thần nửa dựa vào sô pha, cả người lâm vào trầm tư, anh không phải là không lo lắng về vấn đề này, thế nhưng giống như lời Bùi Thiên Thu nói với anh, cả nhà họ Lâm ngoại trừ anh sống ở bên ngoài thì không còn một ai sống sót cả, chẳng khác nào nói rằng nếu như em gái họ Lâm của anh còn sống như trong lời nói, thì trên thế giới này anh chỉ còn lại duy nhất một người thân.
Đó chính là lý do mà cho dù chỉ có một tia hi vọng có khả năng xảy ra thì anh cũng không thể nào bỏ qua được.
Bùi Thiên Thu-lão già kia đoán chừng là cũng nắm bắt được tâm lý của anh, anh có chút do dự, bởi vậy mới ỷ lại vào việc dọa dẫm anh.
Thanh Sơn bên kia hiện tại đã thuộc toàn bộ thế lực của anh, nằm trong quyền kiểm soát, lão gia hỏa kia tới nơi đó, đoán chừng cũng trở mình không ra cái cành hoa gì, chắc là không thể gây nên sóng gió.
Có điều vừa hay, Bùi Thiên Thu rất muốn có trong tay quyển sách Thái Ất Thần Châm, nhưng lão già ấy lại không biết rằng Thái Ất Thần Châm đáng lẽ ra phải ở trong tay của anh kia đã bị cha anh thiêu hủy từ lâu.
Nhưng mà bề ngoài việc gì nên làm thì vẫn phải làm: "Cậu giúp tôi tìm một quyển sách, có điều phải trông giống với sách cũ, bìa ngoài màu xanh thẫm, bên trong không cần có chữ viết."
Bạch Cốt lập tức liên tưởng đến việc anh muốn làm cái gì, ngay sau đó liền sắp xếp xử lý.
Nếu lão già kia đã muốn như vậy, thì chính anh liền thỏa mãn mong ước của lão, chế tạo ra một quyển. Chẳng qua bên trong quyển sách này chỉ có một nửa phương pháp là đúng, còn về phần sai lệch kia, có thể làm cho lão già tẩu hỏa nhập ma, điên điên khùng khùng sống trên thế giới này, dĩ nhiên được như vậy chính xác là do anh ban ơn.
Sau khi Bùi Thiên Thu trở lại nhà họ Thượng Quan, liền ra lệnh triệu tập mười hai hộ pháp, nhưng không nêu ra mục đích thực sự mà có điều giấu diếm nói: "Gia tộc Thượng Quan có thể hay không một lần nữa khôi phục lại sự huy hoàng như ngày trước, thì phải xem chúng ta có thể lấy được bản Thái Ất Thần Châm kia hay không? Chuyện này tôi tin là các vị hộ pháp ở đây sẽ giúp tôi."
Hắn mặc dù muốn lên làm gia chủ của gia tộc Thượng Quan từ lâu nhưng mà có một số việc vẫn bị hạn chế, chịu sự chi phối của mấy lão già kia cho nên không có tự do cùng khả năng quyết định mọi việc.
Chỉ cần lợi dụng mấy lão già kia, lấy được điều mình muốn, hắn có thể rót vào gia tộc Thượng Quan một nguồn máu mới, về phần một nhóm người này, hắn sẽ nghĩ biện pháp loại bỏ sau.
Con chó mà không trung thành, cho dù là có bản lĩnh giữ nhà lợi hại đến đâu thì hắn cũng sẽ không giữ lại.
Một trong số mười hai hộ pháp lên tiếng: "Cậu muốn chúng tôi giúp cậu như thế nào?"
Bùi Thiên Thu nghe nói như vậy liền biết là chuyện này đã hấp dẫn bọn họ, điều mà mấy lão già kia để ý chính là vinh dự của gia tộc Thượng Quan, có nằm mơ thì họ cũng muốn khôi phục sự huy hoàng của gia tộc Thượng Quan như lúc trước.
Hắn cũng không sốt ruột, cầm chén trà lên từ từ nhấp một ngụm, sau đó mới chậm rãi nói: "Việc này rất đơn giản thôi, hiện tại tôi đã tìm được quyển sách Thái Ất Thần Châm, chỉ cần các ông sẵn lòng giúp tôi lấy được nó thì chuyện này còn không phải là dễ như trở bàn tay hay sao?"
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ba ngày sau tôi có hẹn với người kia, gặp mặt nhau ở Thanh Sơn, đến lúc đó chỉ cần các ông cho người đến đó trước một giờ, mai phục ở đó, rồi đợi cho đến khi tôi cầm chắc được quyển sách trong tay thì các ông liền gϊếŧ chết người đó giúp tôi."
"Cậu nghĩ như vậy nhưng liệu khi thực hiện có thành công hay không, đừng để đến lúc đó lại mất cả chì lẫn chài."
Trong lời nói của Đại hộ pháp có chút khinh thường cùng với ánh mắt bộc lộ rõ sự coi thường với thủ đoạn mà Bùi Thiên Thu sử dụng, chắc chắn thủ đoạn này không thể sử dụng quá lần thứ ba.
Từ sau khi hắn lên quản lý gia tộc Thượng Quan, nhà họ Thượng Quan quả thật so với trước kia phấn chấn lên không ít, nhưng cũng đồng thời là cái tên bị nguyền rủa không biết bao nhiêu lần. Nếu như không phải bởi vì việc phục hưng gia tộc Thượng Quan, người như vậy hẳn là sớm đã bị trục xuất khỏi gia tộc Thượng Quan.
Đối mặt với ý châm biếm trong lời nói của Đại hộ pháp, hắn cũng không tức giận, ở trong mắt của hắn, nhóm người này đều là những người sắp chết, chỉ có điều họ vẫn còn có giá trị để lợi dụng cho nên hắn nhất định sẽ cố gắng tận dụng hết mình: "Chuyện này có thành công hay không là việc của tôi, còn có chịu giúp đỡ tôi hay không lại là chuyện của các ông."
Mười hai người mặt đối mặt nhìn nhau, đầu tiên là không có cho hắn câu trả lời như ý muốn: "Cậu cho chúng tôi thời gian một ngày để suy nghĩ cho kỹ đã, buổi sáng ngày mai, chúng tôi nhất định sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục."
Bùi Thiên Thu gật đầu, hắn đã biết trước được rằng chuyện này cũng không thể quá vội vàng, tuy rằng bọn họ là bởi vì gia tộc Thượng Quan mà quản chế chính mình, nhưng đến con thỏ hiền lành mà nổi nóng lên cũng còn biết cắn người nữa là.
Một lúc sau, khi bọn họ đã rời khỏi, Bùi Thiên Thu tới một chỗ tối tăm mù mịt, xoay tay một phát, cơ quan bên trong liền mở ra, có thể thấy được một chiếc giường lớn nằm thẳng đột nhiên di chuyển để lộ ra một không gian rộng rãi bên cạnh.
Ngay sau đó liền mở ra một con đường xuống tầng hầm, hắn vịn một bên tường chậm rãi tiêu sái đi xuống, ngọn đèn chiếu sáng bên trong nơi không có một ánh sáng nào lọt vào. Nơi này vô cùng ẩm ướt, lại bởi vì lý do thời tiết cho nên cầu thang vô cùng trơn trượt.
Mỗi bước đi của hắn đều cẩn thận từng li từng tí, xuống đến tầng hầm phía dưới, hai cánh cửa chính nặng nề mở ra, chỉ thấy hai cánh tay thô của một cô gái trẻ bị dây xích sắt quấn chặt lại cùng với vết ố vàng trên mặt tường phía sau.
Cô gái mặc một chiếc váy dài màu đen, toàn thân đã bẩn thỉu không thể nhìn ra bộ dáng ban đầu, đôi mắt mất đi ánh sáng rực rỡ ban đầu, trống rỗng cùng không có sức lực nhìn vào một phía khác trong tầng hầm.
Không một ai biết được cô đã trải qua mọi chuyện như thế nào, chỉ là có thể thấy rõ một mảnh tuyệt vọng trong đôi mắt của cô gái, điều đó cho thấy rằng những năm qua cô sống cũng không tốt.
Cánh tay thô kia bị xích sắt quấn chặt, dây xích kia theo cánh tay buộc vòng qua cổ, rồi đi xuống quấn chặt lấy thắt lưng của cô, treo cả người cô gái lên gắt gao quấn lấy cô, khiến cho cô không thể nào động đậy nổi.
Ngay cả hô hấp cũng cảm thấy nặng nề, mỗi một ngày còn sống ở trong này đều là một loại gian nan, nhưng cô có một niềm tin kiên định, khiến cho cô mặc dù phải sống trong hoàn cảnh khó khăn thiếu thốn này, nhưng lại có thể kiên trì sống sót sau nhiều năm như vậy.
Bùi Thiên Thu đi đến trước mặt cô gái trẻ, dùng cây gậy sắt vén bộ tóc dài buông xuống của cô: "Chậc chậc chậc, nếu như người anh trai kia của cô biết được, thiên kim tiểu thư nhà họ Lâm hiện giờ lại biến thành bộ dáng như này, đoán chừng là lúc xuống dưới cửu tuyền sẽ không thể yên lòng được."
Cô gái vẫn không nhúc nhích như trước, hai mắt vô thần, nhìn mông lung vào phía trước.
Ánh mắt của cô vô cùng trống rỗng, nếu như không phải là còn có hô hấp mỏng manh thì có lẽ rất nhiều người sẽ lầm tưởng rằng cô đã chết rồi.
Ở rất nhiều thời điểm, hắn cũng không biết trong lòng cô gái này đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà cũng chẳng sao cả, chỉ cần hắn còn có thể lợi dụng được và cô còn giá trị thì chỉ cần một hơi thở như vậy là đủ rồi.
"Cô có muốn biết hay không, không khí của thế giới bên ngoài kia như thế nào?"
Trong đôi mắt của cô gái vẫn như trước, không hề ánh lên tia sáng nào.
"Cô còn có một người anh trai, hắn vẫn còn sống, ba ngày sau tôi có hẹn với cậu ta là sẽ dùng cô để trao đổi lấy Thái Ất Thần Châm trong tay của nhà họ Lâm, cô có cảm thấy có hứng thú hay không?"
Lần này đôi mắt của cô gái trẻ trong giây lát sáng bừng, ngón tay hơi hơi giật giật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.