Con Rể Là Thần Y

Chương 316:




Lâm Thần đã im lặng đứng đó từ lúc nào.
Đôi mắt hổ phách của anh có vẻ khá bình tĩnh, đôi môi mỏng đẹp có chút cong lên, mang theo hương vị khát máu.
Triệu Lỗi kinh ngạc chỉ vào anh: "Cậu còn chưa chết sao?"
Đại sư Cổ Đức có phải là đã không...
Những chuyện phía sau ông ta cũng không không dám nghĩ tới. Ông ta đứng dậy, đi về chỗ làm việc của mình rồi kéo cái ngăn tủ, lấy một khẩu súng màu đen ra.
Họng súng đen nhánh chĩa thẳng vào đầu của Lâm Thần: “Cậu tự ý xông vào nhà dân, lại còn uy hϊếp tôi, như vậy thì cứ coi là tôi gϊếŧ chết cậu cũng không phải là một chuyện gì quá đáng.”
Ánh mắt lúc này của Lâm Thần lại không chút gợn sóng, cũng không có chút sợ hãi nào. Trong mắt anh, khẩu súng kia giống như một loại súng chỉ dùng để trang trí mà thôi.
Anh đang thưởng thức sự sợ hãi có trong ánh mắt của đối phương. Người đàn ông này chính là người đã tham gia vào vụ thảm sát gia đình anh năm đó, dựa vào cái gì mà một người nên sống trong địa ngục mà lại có thể sống sót trong những năm qua.
Hơn nữa tên tội đồ trước mắt này lại còn được sống một cách rất suиɠ sướиɠ mà không hề ăn năn về tội lỗi của mình.
Nhưng cũng đúng, một kẻ có thể gϊếŧ một người như đồ vật thế này thì làm sao có thể biết hai từ ăn năn được chứ.
"Năm đó ông là vì muốn có được cái Kim Phật kia mà liên thủ với người khác hãm hại cả gia đình tôi. Cho dù sau đó tôi có trốn thoát, các người vẫn luôn tìm cách truy sát tôi. Nếu mang những chuyện này so sánh với cái mà ông gọi là xông vào nhà dân, tôi lại càng có tư cách mà danh chính ngôn thuật gϊếŧ chết ông hơn đó.”
Trên người anh không toát ra sự tức giận hay ra oai nào, mà chỉ như là nước cuối mùa thu, lạnh đến thấu xương.
Sự nhẫn nại trong những năm qua của anh, cả sự sắp xếp trong mấy năm nay đều là vì chờ đến một ngày nào đó có thể khiến cho những người này phải trả một cái giá xứng đáng.
"Vốn dĩ là tôi vẫn còn muốn để ông sống thêm vài ngày nữa, nhưng ông lại hết lần này tới lần khác tự chui đầu vào rọ. So với ông, mấy gia tộc kia còn ngoan ngoãn hơn nhiều. Nhà họ Long cũng đã đi xuống địa ngục rồi, người tiếp theo sẽ là ông.”
Triệu Lỗi nhạy bén nắm được thông tin bên trong lời nói của anh, ông ta có chút không thể tin nổi: “Cậu chính là kẻ đã gϊếŧ người của Long gia sao?”
Trong Long gia có đến sáu cao thủ, cho nên địa vị của bọn họ cũng không dễ dàng bị lung lay.
Mà thực ra, cũng vì có sáu cao thủ này nên ông cụ của Long gia mới đang bế quan tu luyện.
"Cậu mà tiêu diệt toàn bộ Long gia, ông cụ nhà đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Triệu Lôi như tìm được con át chủ bài có sức nặng: “Nếu cậu dám động vào tôi, dù chỉ là một đầu ngón tay thôi thì tám gia tộc lớn kia nhất định sẽ liên hợp với nhau để trừng phạt cậu.”
Từ trước đến nay gia tộc của mấy người bọn họ vẫn luôn kiềm chế lẫn nhau và cũng có lúc sẽ đoàn kết thành một thể. Nếu như ông ta xảy ra chuyện gì, mấy gia tộc kia chắc chắn cũng sẽ không tỏ ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Không phải là vì trả thù cho ông ta, mà là vị lợi ích riêng của bọn họ.
Lâm Thần vậy mà đã đuổi gϊếŧ đến tận tỉnh Kim Xuyên này rồi. Điều này cũng đủ để chứng minh lúc này anh đã nắm giữ những chứng cứ năm đó, hiện tại anh chỉ là đang thực hiện từng bước từng bước một mà thôi.
Nếu như bọn họ không muốn chết thì phải lập tức động thủ luôn chứ không thể giống con đà điểu được, cứ ngồi chờ đến lúc giông bão ập tới, chôn vùi hết bọn họ trong cát rồi thì dù có làm gì đi nữa, bọn họ cũng không thoát được kiếp nạn này.
Đại sư Cổ Đức đã chết, Kim Phật cũng không biết tung tích, những chuyện này đã khiến ông ta phải tốn nhiều tâm sức.
Triệu Lôi là một người yêu tiền. Trước khi chết, ông ta chỉ suy nghĩ đến vài chuyện, chính là làm thế nào để di chuyển vàng cũng như tài sản của mình cùng những công ty mà ông ta đang quản lý.
Mỗi một hạng mục này đều là tâm huyết cả đời của ông ta, đây cũng chính là nền tảng mà ông ta đã mất công xây dựng trong suốt mấy chục năm nay.
Nhưng tất cả những điều này đã bị hủy hoại bởi sự xuất hiện của người đàn ông này: "Kim Phật cũng không ở trên người tôi, cho dù cậu gϊếŧ tôi, cậu cũng không thể có được nó đâu.”
Ông ta cho rằng Lâm Thần đuổi tới đây là vì tìm kiếm Kim Phật, nhưng ông ta lại không biết Lâm Thần căn bản là không có để Kim Phật vào mắt, chẳng qua đây là đồ của nhà anh cho nên anh mới muốn lấy về mà thôi.
Cho dù Kim Phật có biến mất, hay là sứ thanh hoa ngàn năm thì anh đều muốn lấy cả hai về.
Lâm Thần của lúc này khiến cho ông ta cảm thấy sợ hãi cái chết, nhưng lại không cho ông ta một kết cục để thống khoái một chút: "Thật sự là đáng tiếc, tôi cũng đã điều tra qua, lại phát hiện ông không có người thân, cũng không có con cái, nếu không tôi cũng muốn để ông nếm thử mùi vị mất đi người nhà nó sẽ như thế nào.”
Lão già này không biết là đã làm bao nhiêu chuyện xấu, cho nên lúc đi ngủ cũng không cảm thấy an toàn, dưới cái gối ông ta nhất định phải đặt vào một khẩu súng, rồi khi ông ta đến bất kỳ nơi nào cũng có rất nhiều vệ sĩ đi theo.
Giống như muốn đề phòng những người trong nhà sẽ đến lấy đồ gì đó của ông ta vậy. Nhưng trên thực tế, ông ta chưa từng kết hôn hay sinh con, ở bên ngoài tiểu tam chất thành đống, nhưng không một ai trong số bọn họ là vợ của ông ta và ông ta cũng không có một đứa con nào.
Ông ta đã phong lưu thành tính, anh vừa nhìn một cái là lập tức biết tên này đã bị bệnh. Cho dù anh không ra tay thì ông ta cũng không còn sống được bao nhiêu ngày nữa.
Có lẽ đây thực sự là một dẫn chứng cho loại người yêu tiền như mạng, xem những món đồ trang sức vàng bạc khi còn quan trọng hơn cả mạng của mình.
Lâm Thần lấy con dao găm của mình ra, một tay nắm lấy cánh tay của Triệu Lỗi: “Ông có biết con dao găm này có tác dụng gì không?"
Vẻ mặt của Triệu Lỗi có chút hoảng sợ, nhưng ông ta lại không thoát ra được.
“Con dao găm này có thể gọt những thứ cứng nhất trên thế giới này, cũng có thể kết liễu mạng sống của ông. Nếu tôi dùng con dao này và cắt một đường ở đây, cái mạng này của ông sẽ biến mất một phần. Nói cách khác, ông thậm chí không có cơ hội để đầu thai chuyển thế nữa."
Phương pháp âm hiểm và độc ác đến vậy, cũng chỉ có người của Lâm gia mới có thể nghĩ ra được.
Triệu Lỗi cũng coi như là đã hiểu, hôm nay ông ta đã rơi vào tay anh rồi.
Có đủ khả năng kết liễu mạng sống của con người, ông ta vẫn không thể tin vào điều này.
Nhưng ngay sau đó, ông ta đã phải dùng máu của mình để trả giá cho những suy nghĩ ngu ngốc nhất của chính ông ta.
Con dao găm đó từ từ rơi xuống đầu ngón tay của ông ta. Sau đó một đường cắt xuống, ông ta chỉ cảm thấy các dây thần kinh của mình đột nhiên trống rỗng, ngay sau đó là cơn đau thấu xương từ trái tim truyền đến.
Ông ta cảm thấy một con dao cùn như vậy mà lại có thể cứng rắn tách máu và xương của mình ra, nhưng rõ ràng ngón tay của ông ta chỉ xuất hiện một cái lỗ nhỏ.
Độ rộng của cái lỗ này chỉ giống như một sợi tóc, nhưng mức độ đau đớn mà nó mang lại còn dữ dội hơn so với việc trực tiếp cắt mười ngón tay của ông ta ra.
Ông ta cắn chặt môi của mình, không để cho bản thân phát ra bất kỳ một tiếng kêu nhỏ nào. Đây là tôn nghiêm cuối cùng của ông ta.
Nhưng ông ta biết rõ, với những tội nghiệt mà ông ta đã gây ra, Lâm Thần nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho ông ta như vậy.
Lâm Thần đem con con dao đặt ở cổ tay của ông ta và đe dọa: “Nếu ông chịu nói rõ những người còn lại ra, tôi có lẽ có thể cân nhắc cho ông một chút dễ chịu. Còn nếu ông thẳng thắn nói ra chuyện năm ấy, chưa biết chừng tôi lại giữ cho ông một mạng cũng nên.”
Triệu Lỗi liếc mắt nhìn anh, ông ta không biết những lời này của anh là thật hay là giả.
Lâm Thần lại tiếp tục dẫn dụ: " Tôi có thể giữ lại cái mạng của ông, chỉ cần ông nói ra mấy người còn lại một cách rõ ràng, mọi chuyện đều có thể thương lượng được."
Triệu Lỗi hỏi dò: "Những lời cậu nói là sự thật sao?"
"Lâm Thần tôi là người nói lời giữ lời!"
Triệu Lôi nhắm mắt lại, giống như là ông ta đã ra một quyết định lớn. Khi ông ta một lần nữa mở mắt ra, đáy mắt tràn đầy sự kiên định: “Tôi lập tức cho cậu một danh sách, cam kết là sẽ rất chi tiết và không có nửa điểm giấu diếm nào. Nhưng cậu cũng phải cam kết rằng nếu tôi nói cho cậu biết chuyện này từ đầu đến cuối, cậu cũng không được gϊếŧ tôi!"
Lâm Thần nhẹ gật đầu, kéo giấy và bút ở bên cạnh sang, ý nói ông ta có thể bắt đầu viết được rồi.
Số lượng cụ thể thì anh đã nắm rõ trong lòng rồi. Nhưng vì phòng ngừa việc cá có thể lọt lưới, nên anh muốn để ông ta cũng tham gia vào việc này, như vậy sẽ chắc chắn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.