Con Rể Là Thần Y

Chương 309:




Tất cả mọi người đều cực kỳ tò mò hành tung của nữ minh tinh trẻ tuổi này, nhưng không ai có thể hiểu rõ về cô ta.
Chỉ biết cô ta chưa bao giờ tham dự các bữa tiệc cao quý giống như Cao Lãnh Chi Hoa. Nhưng cái này không phải đùa giỡn.
Càng nhiều chuyện thần bí như vậy, càng thu hút sự chú ý của họ.
Vậy nên khi nghe thấy cô ta muốn tham gia hoạt động này, tất cả phú nhị đại đều để ý tìm mọi cách lấy được vé để có thể tự mình nhìn được mặt cô ta.
Nhị thiếu gia nhà họ Bạch - Bạch Dận Xuyên ở tỉnh Kim Xuyên, lớn lên phong độ tuấn tú, chỉ tiếc là một người cặn bã, trăm đường hoa lá, không quý trọng cái gì.
Mặc dù có tiền, nhưng cũng là một playboy nổi tiếng.
Mục đích anh ta đến lần này rất đơn giản là để bắt được tiểu mỹ nhân này.
Vì vậy đã tìm mọi cách để có được một vé.
Đám bạn bè không tốt đẹp gì của anh ta thấy vậy, nhịn không được hỏi: “Nhị thiếu gia nhà họ Bạch từ lúc nào lại tốt như vậy. Nếu muốn đi quyên góp tiền tài, chuyện này cũng không hợp lẽ thường lắm.”
Bạch Dận Xuyên nhìn tấm vé trước mắt này, đặt ở bên miệng hôn một cái, cao hứng nói: "Bổn thiếu gia không phải đi làm từ thiện gì cả, bổn thiếu gia là đi hái hoa.”
Anh ta ra vẻ cao hứng cười đến mức mắt đều híp lại.
Lý Đức Quý nhìn hắn như vậy, ánh mắt có chút cô đơn. Nhất định là chạy tới chỗ Minh Nguyệt kia.
Chính bản thân còn muốn có thể gần gũi mỹ nhân, không nghĩ tới bị Bạch Dận Xuyên coi trọng. Nghĩ đến đó là gã tự biết mình không có cơ hội.
Yến hội vào buổi tối, Lâm Thần cũng được mời đến để làm quen với mọi người.
Sau khi một lượng thuốc giảm cân đặc biệt được sản xuất, trên đường có không ít tuấn nam mỹ nữ, tất cả đều có dáng người mảnh khảnh. Số lượng người mập mạp giảm đi không ít.
Đi tới cửa yến hội, anh giơ thiệp mời trong tay ra.
Nhân viên bảo vệ ở cửa kiểm tra một phen, làm một tư thế xin vui lòng.
Bạch Dận Xuyên cũng lòng như lửa đốt chạy tới, cầm giấy mời trong tay ném sang bảo vệ bên cạnh, sốt ruột đi vào.
Chỉ cần nghĩ đến việc nhìn thấy mỹ nhân trong truyền thuyết, tâm tình của anh ta liền kích động không thôi, hơn nữa vô cùng phức tạp.
Nhìn thấy có một thiếu niên áo trắng phía trước, ngay lập tức có chút không kiên nhẫn: "Còn không tránh đường cho bổn thiếu gia đi, dám chắn đường của tao, mày..."
Anh ta đặt tay lên bả vai Lâm Thần, lại cảm nhận được một luồng sức mạnh cường đại làm toàn bộ tay anh ta tê dại, không thể khống chế lùi ra phía sau vài bước.
Nếu không phải Lý Đức Quý ở phía sau, anh ta có thể ngã xuống như một trò hề
Lý Đức Quý đỡ lấy anh, để cho anh ta ổn định cơ thể: "Cậu Bạch, anh không sao chứ?”
Sau đó hướng sang bóng lưng Lâm Thần, lớn tiếng quát: "Thằng nhóc hoang dã từ đầu đến mà không hiểu chút quy củ nào vậy? Lại dám đi trước mặt Bạch thiếu gia, mày có phải không muốn sống nữa không? ”
Nghe thấy hai người phía sau kêu không ngừng, Lâm Thần chậm rãi xoay người: “Đường lớn hướng lên trời, mỗi người đi một bên, cậu gọi cái gì?”
Lý Đức Quý thấy đối phương dám trả lời, đỡ mũ của mình nói: "Mày là cái thá gì? Có biết người đứng trước mặt mày là ai hay không, đây chính là Nhị thiếu gia nhà họ Bạch - Bạch Dận Xuyên. Nếu bàn về thân phận, mày không xứng nâng giày cho anh ấy.”
Bạch Dận Xuyên?
Anh ngược lại có chút ấn tượng, ông chủ nhà họ Bạch ở tỉnh Kim Xuyên hình như là một trong những đối tác của anh. Lúc ấy hình như cầu xin anh còn đầu tư rất nhiều tiền, còn lộ mặt xin một vị trí trong công ty.
Anh không nghĩ da mặt của con trai của ông ta còn dày hơn.
Cái loại nuôi chó tốn tiền lại cứ nghĩ vinh quang lắm, cả ngày ở nhà không làm gì cả, cà lơ phất phơ, thích ra vẻ mình đúng.
Lão có thể nuôi ra đứa con như vậy cũng khiến người ta bội phục.
Lâm Thần vỗ vỗ bụi không tồn tại trên vai, phảng phất có vi khuẩn gì đó nhiễm trùng: "Sau này quản lý tay cậu. Nếu còn có lần sau ông có thể chỉ còn lại một con.”
Bạch Dận Xuyên dùng sức lắc lắc tay mình giống như là đánh thuốc tê. Một trận tê liệt truyền đến, qua một hồi lâu, mới chậm rãi khôi phục bình thường.
Bên người chỉ có một tiên Lý Đức Quý làm anh ta thêm tức giận, đối phương lại là một người huấn luyện gia đình. Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt: "Mày chờ đó cho tao. Tao sẽ cho mày biết, đắc tội kết cục của bổn thiếu gia là như thế nào.”
Để lại những lời này rồi đạp cửa đi ra.
Lâm Thần xem như chó kêu, hoàn toàn không nghe thấy, không ảnh hưởng đến tâm trạng đi vào. Mọi người cũng đã đến bên trong.
Lần này anh đi vào, địa đa số ánh mắt mọi người dừng lại trên người anh: "Đây không phải là ngài Lâm sao?”
"Hình như đúng là vậy. Chẳng phải anh chưa bao giờ tham dự loại hoạt động này sao?"
"Lời đồn không thể tin được."
Tuy rằng chỉ ăn mặc đơn giản, nhưng trên người anh giống như lúc nào cũng có khí chất cao quý trên người.
Có người mang rượu sâm banh đi lên lấy lòng nói: "Ngài Lâm, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây?”
Lâm Thần cũng bưng rượu vang đỏ bên cạnh lên, nâng chén: "Hôm nay đúng lúc rảnh rỗi nên tới đây.”
Anh trả lời rất tùy ý, nhưng những người đó lại âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Vào ngày mười một tháng chín, anh Lâm rảnh rỗi.
Nhất cử nhất động của anh làm tâm trạng của những người này thay đổi.
Càng ngày càng nhiều người đi qua lấy lòng, nói những lời giả dối, Lâm Thần cũng cùng họ diễn sâu, dù sao trên người anh cũng không mất một miếng thịt.
Với địa vị của anh hôm nay, anh đoán ngoại trừ Bạch Dận Xuyên không có mắt cũng không ai không nhận ra anh.
Tên kia còn mang theo Lý Đức Quý tức giận vèo vèo đi tới cùng một đám vệ sĩ phía sau. Đứng trước mặt đám vệ sĩ kia là một lão già tóc trắng.
Ông mặc một bộ âu phục màu trắng, tóc chải tỉ mỉ đôi mắt khôn khéo lấp lánh rất có hồn. Ở trên thương trường lăn lộn mấy chục năm, cũng xem như là nhân vật có chút mặt mũi.
Mỗi người thấy ông đều cung kính vô cùng. Nhưng vừa rồi, đứa con trai ông yêu quý nhất chạy tới, vẻ mặt ủy khuất, kể lại chuyện vừa xảy ra.
Làm thế có thể cho qua chuyện này.
Ông liền mang theo một đám vệ sĩ bừng bừng tức giận xông vào, nhất định phải cho tiểu tử làm màu kia nhìn một chút.
Ông hất mạnh chiếc nạng, thu hút vô số người chú ý: "Con trai, vừa rồi là ai ăn hϊếp con. Chỉ cần chỉ ra, rồi giao cho ba là được.”
Ha ha.
Chẳng trách anh ta dám kiêu ngạo như vậy, thì ra sau lưng có một người ba chiều chuộng như vậy. Chiều chuộng quá đáng chẳng khác nào gϊếŧ người.
Sớm muộn gì cũng có người khác dạy anh ta cách làm người. Đó chính là đạo lý.
Bạch Dận Xuyên hai tay vắt phía sau, bước tám bước lên đứng bên cạnh quan lão gia. Liếc mắt nhìn trong đám người kia một cái, chỉ vào Lâm Thần đứng bên cạnh: "Ba, chính là người này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.