Con Rể Là Thần Y

Chương 303:




Chu Tiểu Nhã chĩa về phía bọn họ: “Tôi xem các người ai dám?”
Nhưng những người có mặt đều là cao thủ võ thuật, làm sao một cô gái có thể ngăn cản được chứ.
Cố gắng hết sức, con dao trên tay đã bị người khác giật lấy, thậm chí cô ấy còn không có cơ hội chống trả.
Nhìn thấy những người đó chuẩn bị đẩy cửa đi vào, cô ta lo lắng đến mức nắm lấy tay Cửu trưởng lão: “Bây giờ ông bước vào không sợ bị ông nội trừng phạt à?”
Cửu trưởng lão sửng sốt một chút, sau đó cười to nói: “Tôi tin tưởng ông ấy sẽ hiểu mà, dù sao cũng đều là vì sự an toàn của ông ấy.”
Cùng lắm cũng chỉ là một người sắp chết, có gì phải sợ chứ, làm như còn là người của mấy chục năm trước, vừa đánh được vừa học được.
Nếu bây giờ anh ta còn không lợi dụng thời cơ nắm lấy, đợi đến khi bọn Đại trưởng lão chạy tới, rất có khả năng ngay cả canh anh ta cũng uống không được.
Cửu trưởng lão đưa đẩy cô ấy sang một bên, an ủi nói: “Con còn nhỏ không hiểu đâu, nếu như người đó khó lường, ông nội con gặp nguy hiểm, con có hối hận cũng không kịp đâu.”
Móng tay Chu Tiểu Nhã cắm vào trong thịt, cô ấy biết âm mưu và thủ đoạn của những người này, nhưng cô ấy chỉ có thể bất lực đứng đó.
Thật hối hận lúc nhỏ không học võ cho giỏi, để bây giờ, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
Như chợt nghĩ ra điều gì, cô ấy ghé sát vào tai Cửu trưởng lão nói: “Tôi đã tận mắt nhìn thấy ông đâm chết vị trưởng lão trước. Nếu ông muốn tôi đem thứ thối nát này nhét lại vào trong bụng, tốt nhất mau để bọn họ dừng lại đi!”
Vẻ mặt Cửu trưởng lão bối rối, bất giác nói: “Đừng có nói nhảm!”
Chu Tiểu Nhã hạ thấp giọng, dùng chất giọng nhẹ nhàng, âm thanh chỉ hai người nghe thấy nói: “Tôi có nói nhảm hay không, ông biết rõ mà, nếu lớp giấy cửa sổ này mà bị xuyên thủng, tôi xem sẽ sống như thế nào, nên bảo bọn họ dừng lại đi!”
Cửu trưởng lão dưới sự ép buộc và dụ dỗ của cô ấy, vẫn kêu những người bên cạnh dừng tay!
Những anh chàng to con nhìn anh ta khó hiểu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thắng lợi đang ở trước mắt, chỉ cần bọn họ xông vào cầu xin ông già lập di chúc, bầu Cửu trưởng lão làm tộc trưởng thì sự an bài bao nhiêu năm của bọn họ sẽ thành công.
A Đại giật giật cánh tay Cửu trưởng lão: “Trường Thanh, anh hồ đồ rồi sao, bây giờ chỉ cần chúng ta đưa người vào, toàn bộ nhà họ Chu đều thuộc về chúng ta.”
Làm sao Cửu trưởng lão lại không biết sự thật này, nhưng bây giờ anh ta đang bị người khác nắm lấy điểm yếu, không thể dễ dàng di chuyển..
Anh ta nhéo nhéo tay A Đại, nháy mắt với gã ta.
Người sau lập tức hiểu ý, lui về phía sau, dắt một vài người có võ công cao cường đi vào qua cửa hông.
Mà Cửu trưởng lão đứng yên như núi Thái Sơn, tiếp tục đấu võ miệng với Tiểu Nhã: “Tiểu Nhã, đừng cố chấp như vậy, dù sao ông cũng sẽ không làm tổn thương ông nội con, dù gì ông ấy cũng có ơn cứu mạng ông, ông chỉ là muốn vào xem, bây giờ ông ấy thế nào rồi.”
Trước sự quan thuyệŧ đức giả của anh ta, Chu Tiểu Nhã không hề cảm động: “Ông bớt ở đây giả tạo đi, vì sao ông của tôi lại biến thành như thế này này, nói không chừng chính là do các người giở trò quỷ.”
Đã xé toạc lớp mặt nạ này, đương nhiên cũng không cần khách sáo gì.
Cô ấy dứt khoát phun ra những bất mãn trong lòng, có cái gì thì nói cái đó, nói ra những thứ khiến mình không thoải mái.
Ánh mắt Cửu trưởng lão ảm đạm, nhưng cũng cố hết sức kéo dài thời gian cho A Đại: “Con đừng có nói bậy, lúc ông con gặp nạn cũng là hai mươi mấy năm trước rồi, khi đó ông vừa mới sinh không lâu đâu, làm sao lại có thể là do ông hại chứ.”
Chu Tiểu Nhã nói không lại anh ta, cũng không nói gì nữa.
Nhưng Cửu trưởng lão đột nhiên không có động tĩnh gì, làm cho cô ấy có hơi không hiểu, khi nhìn những người phía sau anh ta, luôn cảm thấy ít đi rất nhiều.
Không tốt rồi!
Trúng kế điệu hổ ly sơn của anh ta rồi!
Sau khi Chu Tiểu Nhã nhận thấy có điều gì đó không ổn, cô ấy ngừng quấn lấy anh ta, hất cánh tay anh ta ra và vội vàng quay lại.
Ai biết bị Cửu trưởng lão nắm chặt cổ áo, cả người trực tiếp bị nhấc lên, nặng nề ngã vào tường.
Cửu trưởng lão đây chính là một cao thủ võ học cổ đại, chuyện này không chỉ đơn giản như một cú ngã, Chu Tiểu Nhã chỉ cảm thấy cả nội tạng đều tan nát.
Người bên kia lại làm bộ nói: “Nhìn con kìa, đã lớn như vậy rồi mà đi đường cũng té nữa, có đau không?”
Anh ta cười, nhưng còn đáng sợ hơn cả con sói trong bóng đêm, mỗi một bước chân của anh ta, Chu Tiểu Nhã không nhịn được cũng lùi lại một bước.
Lồng ngực nóng rát, một ngụm máu phun ra, nhuộm đỏ cả bức tường trắng.
“Đừng sợ, ông đỡ con lên ngay!” Anh ta đưa tay giữ chặt tay Chu Nhã tay, hơi dùng sức, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, tay Chu Tiểu Nhã trực tiếp thay đổi hình dạng.
Bàn tay ban đầu, bị bẻ cong chín mươi độ, bị anh ta bóp đến gãy xương.
Chu Tiểu Nhã không rên một tiếng, gắt gao cắn môi, dù cho bờ môi bị cắn nát, cô ấy cũng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt kẻ thù.
Cửu trưởng lão híp mắt, trong mắt mang theo ý cười, trực tiếp nhấc cả người cô ấy lên, ném mạnh lên thân cây bên cạnh, sau khi chắc chắn cô ấy không thể động đậy được nữa, anh ta mới ung dung ngồi lên chiếc băng đá cạnh đó.
Nghĩ đến A Đại đã đi vào, anh ta bất giác ngâm nga một giai điệu, dáng vẻ gật gù đắc ý, làm Chu Tiểu Nhã hận không thể vặn đầu anh ta xuống.
Cảm nhận được ánh mắt của Chu Tiểu Manh, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, anh ta đã chết hàng nghìn lần rồi.
Anh ta chậm rãi nhắm mắt lại, tận hưởng tất cả: “Tiểu Nhã ơi, nếu như ông là con thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Thừa dịp trước khi ông nội con chết, tìm một chỗ dựa, để sau khi ông con mất đi, con sẽ không bị bỏ lại một mình, bị ức hϊếp như vậy!”
Chu Tiểu Nhã nhặt cục đá bên cạnh ném về phía anh ta: “Đi chết đi!”
Cửu trưởng lão khẽ vung tay lên, tảng đá bị chấn động thành từng mảnh văng tung tóe trên mặt đất.
Chu Tiểu Nhã đã bị sốc, anh ta còn quá trẻ mà đã đạt đến trạng thái đáng sợ như vậy rồi.
Đợi một thời gian sau, khi anh ta trưởng thành, có thể trong toàn bộ tộc nhà họ Chu sẽ không ai có thể trở thành đối thủ cua anh ta, nhưng ngày thường anh ta lại tỏ vẻ yếu đuối như vậy, bị bọn người Đại trường lão ức hϊếp cũng không rên một tiếng.
Nhưng với nội lực này, cho dù là khiêu chiến Đại trưởng lão, Đại trưởng lão cũng chưa chắc có thể là đối thủ của anh ta, rốt cuộc anh ta đang âm mưu chuyện gì chứ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, A Đại đã tiến vào mười mấy phút, nhưng không thấy người ra.
Cửu trưởng lão không nhịn được nhíu mày, A Đại là người do anh ta đích thân huấn luyện, có thể coi gã như anh em cùng cha khác mẹ, vô cùng đáng tin cậy.
Vì để phòng ngừa, anh ta giơ tay lên, gọi tới hai người: “Hai người các cậu vào xem thử, đừng để thật sự xảy ra chuyện gì.”
Thằng nhóc đó chỉ là một thầy thuốc tay trói gà không chặt, trừ khi ông già kia để lại một tên, nếu không chỉ vẻn vẹn một thằng nhóc kia, một đầu ngón tay của A Đại cũng có thể bóp chết nó.
Hai người kia gật đầu, quay người cấp tốc biến mất bên cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.