Con Rể Là Thần Y

Chương 292:




Lâm Thần chăm sóc xong bệnh nhân cuối cùng trong phòng khám thì đã nhìn thấy bóng dáng của lão Lí lấm la lấm lét xuất hiện ở cửa ra vào.
Sau khi thấy Lâm Nhất đã làm việc xong, ông ta mới dám đi vào và nói: "Anh Lâm, tất cả mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?"
Lâm Thần gật gật đầu. Từ khi khai trương đến giờ xem như vẫn thuận lợi. Những người khách đến đây đều chỉ mắc một chút bệnh vặt, không có gì khó khăn, châm vài kim là được, có người còn không cần kê đơn thuốc nữa.
Mấy ngày nay anh cũng tự mình mở đường, tự nghiên cứu thuốc đặc trị. Nhóm đầu tiên đã được lên sàn, hiệu quả và tiếng vang đều không tệ.
Trên cơ bản hàng vừa đến thì toàn bộ đều được mua hết. Cả quá trình không đến một ngày. Rất khó tưởng tượng độ hot như vậy, có thể so với các mặt hàng xa xỉ rồi.
Tốc độ tranh giành này giống như mấy cô gái tranh nhau mua phiên bản son môi giới hạn vậy. Có thể sẽ có người cảm thấy chuyện này rất điên cuồng, dù sao nếu không có chuyện gì thì sao phải mua thuốc dự trữ trong nhà chứ.
Nhưng mọi chuyện thực sự xảy ra như vậy đó. Một vài tiệm thuốc thậm chí cung không đủ cầu, sau khi bán hết hàng, mỗi ngày đều đợi nhóm thuốc sau sản xuất.
Lâm Thần mở nơi này, khi vừa bắt đầu thực sự không có ai đến cả. Dù sao người ta cũng không tin vào phòng khám bệnh gì đó. Người trẻ tuổi một khi bị đau đầu, cảm mạo gì đó đều sẽ chạy thẳng đến bệnh viện.
Cũng chỉ có một vài người lớn tuổi không chịu nổi vất vả, sau khi nhìn thấy nơi này có phòng khám bệnh thì mới trực tiếp đi đến.
Thời gian lâu dài, người tới cứ như vậy mà tăng lên.
Quan trọng nhất là, những tiệm thuốc khác đều không có bán thuốc đặc trị, mà ở chỗ của Lâm Thần lại có, cũng khiến cho người nghe danh mà đến ngày càng nhiều.
Lão Lí cười hì hì, để túi da trên tay xuống: "Tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp một chút!"
Lâm Thần bởi vì có sự giáo huấn từ lần trước, đánh một đòn phủ đầu: "Tôi không chữa bệnh cho những người lớn tuổi có tính tình kỳ quái. Nếu như là vì chuyện này, ông không cần nói nữa đâu!"
Anh cũng đâu phải người ăn cơm rồi rảnh rỗi không có chuyện gì làm, còn phải vội đi chữa bệnh cho người ta nữa.
Lão Lí có chút áy náy nói: "Thực sự xin lỗi về sự việc lần trước. Tên kia là một cổ đông lâu năm, ngu xuẩn dại dột. Lần này tôi đến đây là muốn nói với anh, có một hội giám định bảo vật, nếu như anh có thời gian thì chúng ta cùng đi nhé."
Hội giám định bảo vật một năm mới mở một lần, người khắp năm châu bốn bể đều sẽ quy tụ ở đây.
Có người mang theo bảo bối tới cần giám định, có người thì đến tìm bảo bối. Người đến cao thấp không đều, thân phận cũng không giống nhau, có thể làm quen được rất nhiều bạn bè.
Tục ngữ nói rất hay, thêm một người bạn thì thêm một con đường. Lão Lí cũng xem như nhọc lòng rồi.
Lâm Thần không có hứng thú với hội giám định bảo vật, nhưng đối với chiếc nhẫn Tuyết Cơ lại vô cùng hưng phấn: "Đi chứ, nói không chừng lại có thể mò được bảo bối gì đó cũng nên!"
"Được!" Lâm Thần nhẹ gật đầu: "Cụ thể lúc mấy giờ?"
Lão Lí đưa lên ba ngón tay: "Chính là vào ba ngày sau!"
Khi đang nói chuyện thì lão Lí đưa cho anh một chiếc vé vào cửa. Chỗ ngồi bên trong có hạn, có thể lấy được một tấm vé này, hoàn toàn là dựa vào ông ta lôi kéo quan hệ mới có được.
Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, lão Lí thức thời đứng lên: "Vậy tôi đi về trước nhé!"
Sau khi đã về đến nhà thì nhìn thấy ngay vợ mình mang theo vẻ mặt nghiêm nghị, ngồi trên ghế sa lon. Thế này có lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng lão Lí cho là mình không làm sai, kiên trì đi vào phòng ngủ.
Lần này lại tiếp tục la ó, chọc tới vợ của ông ta nổi trận lôi đình, vừa bước vào phòng ngủ đã cùng với ông ta Hoa Sơn Luận Kiếm. Chờ đến khi ông ta bước ra, trên mặt đã có thêm vài mảng màu.
Vợ của lão Lí ném hết tất cả chăn gối có liên quan đến ông ta ra ngoài. Ngẫm lại lại cảm thấy vẫn chưa hết giận, trực tiếp đạp lão Lí ra khỏi phòng: "Ông cút cho tôi, trước khi chưa suy nghĩ ra được ông sai ở đâu thì đừng hòng bước chân vào căn phòng này một bước."
Lão Lí cũng không tranh cãi với vợ của mình nữa, ôm gối nằm của mình, co quắp trên ghế sa lon, đáng thương ngủ đỡ một đêm.
Sau khi Lâm Thần ra khỏi tiệm thuốc, Cao Lực hưng phấn lôi kéo anh đi ăn khuya, nói là gần đây mới mở một quán đồ nướng, hương vị vô cùng ngon.
Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Cao Lực, thực sự Lâm Thần không đành lòng đả kích cậu: "Ăn ít thực phẩm rác một chút, tam cao (mỡ máu, tiểu đường, huyết áp) trong người của cậu đã tăng vọt không ít đâu."
Lâm Thần là bác sĩ, trị bệnh cứu người, rất mát tay. Dù Cao Lực có nghi ngờ ai thì cũng không dám không tin anh, lúc này bị dọa đến sắc mặt thay đổi: "Vậy tôi không sao chứ?"
Câu hỏi này của cậu khiến cho Lâm Thần phì cười một tiếng: "Cậu có bị gì hay không, bản thân cậu không cảm nhận được sao?"
Bây giờ mọi người đều thích ăn những thực phẩm rác này, nhưng lại không biết cân nhắc đến sức khỏe của bản thân. Đây là đang chôn một mối họa ngầm cho an toàn sau này của mình.
Nhưng mà giống như mấy lời họ nói, cuộc sống ngắn ngủi mấy chục năm, nếu như ngay cả ăn uống mà còn phải cân nhắc lợi hại, vậy cuộc sống này còn có ý nghĩa gì nữa chứ.
Cao Lực sờ sờ lồng ngực của mình một chút, cảm nhận được trái tim vẫn còn đang đập: "Tôi… tôi cảm thấy chắc là không có chuyện gì đâu."
Đối với chuyện đồ ăn, cậu tương đối cố chấp. Có thể là do yêu cầu của Cao Lực tương đối đơn giản. Người khác đều đang nghĩ làm sao có thể nhanh chóng công thành danh toại. Cậu lại suốt ngày chỉ nghĩ đến vui chơi giải trí.
Có thể trong mắt của tên nhóc này, đây chính là biểu hiện của làm việc không ra hồn.
Nhưng đồ nướng vẫn còn chưa kịp ăn thì bên phía Tiểu Vũ lại truyền đến một tin xấu. Có người nhân lúc họ không có ở đó đã đến đập phá cửa tiệm rồi.
Sau khi Lâm Thần hay tin thì quay ngược trở về. Những người gây ra họa kia không chỉ không hề rời đi, ngược lại còn phách lối đứng ngay ở chỗ cũ. Mà sau khi dược phẩm của họ bị lục tung thì đều đã bị lấy đi sạch sẽ.
"Mấy người từ đâu mà đến?" Lâm Thần nhìn thấy trên mặt đất bừa bộn, quanh thân lạnh đến dọa người.
Dẫn đầu là một người trẻ tuổi. Hắn vứt bỏ cây gậy trên tay, vô cùng ngông nghênh lấy từ trong túi ra một xấp tiền mặt, thả trên mặt đất: "Việc này không thể trách tao, muốn trách thì trách tụi bây trời sinh là đồ ngu, có tiền không kiếm, ở chỗ này bày đặt giả vờ thanh cao với tao sao?"
Cả người của Tiểu Vũ đều không ổn. Cậu ở lại quét dọn vệ sinh, lúc đầu thì đã chuẩn bị gần xong hết rồi, nhưng bản thân vẫn chưa kịp về nhà thì gặp ngay đám người này.
Mở miệng là muốn mua đứt thuốc của chỗ này. Cậu lại không dám lấn quyền chủ, mà xung quanh đây có nhiều tiệm thuốc như vậy, hết lần này tới lần khác muốn tới mua đứt thuốc trong tiệm của họ. Đây còn không phải là cố tình gây chuyện sao?
Hắn duỗi lưng, ngáp một cái nói: "Các anh em, hôm nay mọi người vất vả rồi. Tao mời mọi người ăn khuya!"
"Được!"
"Được!"
Mấy người ở xung quanh đều vô cùng hưng phấn. Từng người vác gậy trên vai, vốn dĩ không thèm đặt Lâm Thần vào mắt.
Trên mặt của Tiểu Vũ đầy vết xanh tím. Nửa bên gò má sưng cao. Nói chuyện cũng có chút mơ hồ không rõ: "Mấy người không được phép đi!"
Thân thể gầy yếu của cậu ngăn ở trước mặt bọn họ, không hề có ý muốn lùi bước.
Người trẻ tuổi đó nhìn thoáng qua thân thể của cậu, ngữ khí trào phúng nói: "Làm công cũng phải lựa người mà làm. Đi theo một ông chủ hèn nhát, cả đời này của mày cũng chỉ có thể chịu khổ, không có ngày trở mình đâu!"
Một bóng người xẹt qua, cái người trẻ tuổi lúc nãy còn phách lối không ai bằng kia, bây giờ ngã sõng soài vô cùng thê thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.