Con Rể Là Thần Y

Chương 281:




Ánh mắt Long Xương lộ ra vẻ độc ác, từ khi Lâm Thần tiến vào, cũng chưa từng rời khỏi người anh.
“Một mạng kia của Long Tam Vạn chỉ mới là tiền lãi, các người tốn hết tâm tư muốn diệt trừ tôi, nhưng mà thật đáng tiếc, lại khiến các người phung phí nhiều mạng người như vậy.”
Đây quả thật chính là châm chọc trắng trợn.
Bọn họ phái ra nhiều cao thủ như vậy, cũng không lấy được tính mạng của tên kia, ngược lại còn khiến bản thân phải tổn thất nặng nề, hiện giờ người ta lại còn tới tận cửa nhà, gϊếŧ chết Long Tam Vạn, lại có thể còn nguyên vẹn không chút trầy xước đứng ở chỗ này, nói ra quả thực chính là chuyện đáng chê cười trên đời.
“Đồ tiểu nhân vô sỉ, đừng có càn rỡ!”
Long Xương vung tay lên, chỉ thấy tách trà vốn trong tay ông ta bay tới.
Lâm Thần đứng tại chỗ, động cũng không động, mí mắt vừa nhẹ nhàng nhấc lên, cái tách đang bay thẳng tới đã đóng cứng treo giữa không trung, không sao tới gần anh thêm chút nào.
Ngay sau đó tách trà rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Nếu như không nắm chắc tuyệt đối, anh làm sao dám tìm tới tận nhà.
Người nhà họ Long có mặt ở đây đều ra tay, thế lực của họ lớn nhỏ không đồng đều nhưng đã hạ quyết tâm, hôm nay nhất định không để cho anh bước ra cửa.
Sau khi đạt tới cấp bậc tông sư, Lâm Thần không chỉ có linh lực tăng lên rất lớn, ngay cả xương cốt trên người cũng giống như được tái tạo lại, vô cùng cứng cỏi.
Trong khi so chiêu, chỉ trong chớp mắt, những người thực lực không tốt đều ngã xuống đất, giãy dụa vài cái nhưng cuối cùng vẫn không đứng dậy.
Người duy nhất mà anh tương đối kiêng kị ở đây là Long Xương, cha của Long Tam Vạn, những tên tép riu khác anh căn bản không để vào mắt.
Trên tay Long Xương có một cái vòng thiết co giãn tự nhiên, mang theo hơi thở rét lạnh, có thể cầm cự ngang tay với anh.
Nơi này đánh nhau dẫn tới những người khác của nhà họ Long, xông lên cũng chỉ tăng thương vong vô ích, Lâm Thần dùng lực một mình gϊếŧ ra một con đường máu. Lúc đầu còn có người xông lên, đến cuối cùng đã không còn ai dám nhào tới nữa.
Bọn họ đều không phải kẻ ngốc, làm sao có thể nhìn không ra, thực lực hiện tại của Lâm Thần bóp ch.ết bọn họ cũng dễ dàng như bóp ch.ết một con kiến.
Long Xương đánh mấy hiệp, bị đánh cho què một chân, trên người đầy màu*, chật vật không chịu nổi. (*vừa bầm dập vừa dính máu)
Thật sự là một con sói con, vừa tàn nhẫn lại có sức mạnh kinh người, nếu đứa con không biết cố gắng của ông ta mà được phân nửa như tên kia thì nhà họ Long cũng không tới mức sa sút thành thế này.
Cả ngày chỉ biết tham sống sợ chết, ảo tưởng sống mãi không già, bây giờ nghĩ lại thật hối hận khi nó vừa được sinh ra không trực tiếp bóp ch.ết nó cho xong.
Lâm Thần nhìn những người chạy trốn ra ngoài cửa, anh không có đuổi theo, cũng chỉ là một ít hạ nhân, anh cũng không phải là tên điên thích gϊếŧ người.
Oan có đầu, nợ có chủ.
Trận chiến này kéo dài đến tận sau nửa đêm, lấy chiến thắng của Lâm Thần mà kết thúc, tất cả mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết nhà họ Long qua một đêm đã biến mất.
Khi tin tức này truyền ra, toàn bộ tỉnh Kim Xuyên đều sôi trào, những dân chúng bình thường không biết chuyện gì xảy ra, nhưng không có nghĩa là cái gì bọn họ cũng không biết.
Trên thế giới này lại còn có người tà như vậy, dùng sức một mình san bằng cả nhà họ Long.
Có phải là chàng trai trẻ lúc trước làm không?
Ngông cuồng đến mức không ai bì nổi, những người trong bóng tối cũng không sao ngồi yên được.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Lâm Thần nhất định sẽ trở thành mối họa lớn nguy hiểm nhất, những người chưa từng ra tay với anh còn ổn, nhưng phàm là đã từng động thủ với anh thì khỏi nói trong lòng có bao nhiêu hoảng loạn.
Ngủ cũng không dám ngủ, còn phải nhét hai khẩu súng dưới gối, mặc dù biết không có ích gì nhưng cũng là cho mình một chút an ủi.
Khiến cả tỉnh Kim Xuyên đều lòng người bất an, Lâm Thần lại ở trong một con hẻm nhỏ ăn bánh bao, mục đích chuyến đi này của anh ngoại trừ nhà họ Long ra, còn có nhà họ Bạch.
Người khắp nơi âm thầm hãm hại anh, lúc nào cũng muốn gϊếŧ anh, chỉ là hiện tại họ Bạch thực lực mạnh mẽ, sau lưng còn có lão tổ trấn giữ, không giống họ Long sa sút không người chống đỡ, lá bài tẩy duy nhất chưa lật lại còn đang thực hiện nhiệm vụ, người chết kẻ bị thương, cuối cùng toàn quân bị diệt.
Cho nên đến cuối cùng khi mình gϊếŧ vào, bọn họ ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
Nhưng nhà họ Bạch không giống vậy, nội tình thâm hậu, chính là một trong tám đại gia tộc, lại còn ẩn giấu đời sau, trong thế tục có rất ít người biết đến sự tồn tại của họ.
Nhưng không biết không có nghĩa là không có.
Qua sự điều tra của Bạch Cốt, năm lần bảy lượt có người muốn ám sát anh, chính là người của họ Bạch phái ra.
Sau khi ăn xong, nhân viên cửa hàng đến tính tiền, Lâm Thần định tìm một chỗ đặt chân, liền nghe thấy bàn bên cạnh thì thầm, “Cô gái kia khó khăn lắm mới dụ ra được, lát nữa mày phải nắm lấy cơ hội, cái này là anh lấy được từ chỗ anh A Hổ, quý lắm đấy.”
Người đàn ông lấy ra một gói thuốc bột màu trắng bỏ vào trong bình nước khoáng, lắc lắc mạnh vài cái.
“Lát nữa mày chỉ cần cho cô ta uống cái này, bảo đảm nói gì cô ta cũng nghe theo mày.”
“Cái này có đáng tin không đó?” Người đàn ông ốm yếu có chút do dự, trên gương mặt non nớt của anh ta có chút sợ hãi.
“Mày còn không tin anh sao?” Người đàn ông lưng hùm vai gấu vỗ vỗ ngực, nhét bình nước khoáng vào trong tay cậu ta: “Cô gái kia muốn chia tay với mày, mày đòi một chút phí chia tay thì có làm sao. Nhà cô ta cũng không thiếu chút tiền này. Chỉ cần cô ta trở thành người của mày rồi thì đồ đạc trong nhà cô ta tự nhiên cũng sẽ là của mày thôi.”
Người đàn ông ốm yếu động tâm, anh ta nắm chặt bình nước khoáng, nói: “Cảm ơn anh, chờ em thành công, nhất định không quên chỗ tốt của anh.”
Người lưng hùm vai gấu cười ha ha, lộ ra một nụ cười hèn hạ: “Mày nói gì vậy, hai chúng ta chính là anh em. Cũng sắp đến giờ rồi, cô gái kia phỏng chừng sẽ tới nhanh thôi.”
Người đàn ông đó vừa mới rời khỏi chỗ, một cô gái mặc sườn xám màu trắng, tóc vấn thành búi đã ngồi xuống chỗ anh ta vừa ngồi.
“Tiểu Nghiêm, mọi chuyện tôi cũng đã nói rõ ràng với anh rồi, tôi cảm thấy hai chúng ta không thích hợp, vẫn không nên ở bên nhau.”
“Thanh Thủy, anh cảm thấy em nên cho anh một cơ hội giải thích.” Nghiêm Tiểu Phong không muốn buông tay.
Anh ta muốn dùng lời nói của mình để níu giữ cô gái, nhưng Thanh Thủy đã suy nghĩ rất rõ ràng, dây dưa như vậy không có ý nghĩa gì.
Dứt khoát cự tuyệt, một chút đường sống cũng không để lại cho anh ta.
Nghiêm Tiểu Phong đưa nước cho cô: “Em uống nước trước đi, trên đường tới đây em nhất định đã khát rồi, uống xong chai nước này, chúng ta sẽ nói chuyện thật đàng hoàng.”
Thanh Thủy thấy anh ta rất cố chấp, chỉ có thể cầm nước khoáng lên, nhưng vừa muốn đặt lên môi, một bàn tay đã trực tiếp giật chai nước khoáng đi.
Nghiêm Tiểu Phong lập tức nổi giận, từ trên ghế nhảy dựng lên nói: “Anh là ai? Dựa vào đâu lấy nước của chúng tôi, mau trả lại cho chúng tôi.”
Anh ta khẩn trương đến mức nói năng có chút lộn xộn, bị líu lưỡi liên tục.
“Nước này có vấn đề, cô không thể uống.”
Anh ngồi sau lưng, nghe hai người này nói chuyện, cảm thấy thật sự không đáng mặt đàn ông, dùng loại thủ đoạn hèn hạ hạng ba này hãm hại một cô gái, thật sự là khiến anh xem thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.