Con Rể Là Thần Y

Chương 278:




Tiếng cười của người đó sởn cả gai ốc, Lâm Thần áp tai vào tường.
Có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh là từ phía sau truyền đến: “Hì hì!"
Lâm Thần lần mò bức tường trơn nhẵn, nhất định phải có cơ quan nào đó, đằng sau bức tường này, chắc chắn phải có một không gian khác.
Chỉ vừa chạm vào, anh đột nhiên dừng lại, người kia sau bức tường rõ ràng muốn hấp dẫn anh đi qua, nếu là lối ra còn đỡ, nếu là ngõ cụt thì sao?
Anh dừng lại, nhưng tiếng cười kia vẫn chưa dứt, cười đến da đầu người ta tê dại.
Không gian này lại không có nhiều dưỡng khí, chỉ chốc lát sau anh đã cảm thấy khó thở, như thể muốn ăn một thứ gì đó vui vẻ.
Trên người túa ra từng tầng từng tầng mồ hôi, ướt đẫm quần áo, ngồi tại chỗ suy nghĩ một lúc, anh lấy con dao găm ra, tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, bắt đầu tìm kiếm cơ quan xung quanh.
Anh còn phát hiện ra một điều, đất dưới chân anh rất xốp, duy nhất chỉ có một nơi, chỗ đó cứng như kim cương vậy.
Hắn dùng dao găm chém ra, trên bao đất đó trực tiếp xuất hiện một mảnh gỗ, Lâm Thần hít một hơi thật sâu lấy dũng khí kéo cái cọc gỗ ra.
Ngay sau đó đất rung núi chuyển, bùn đất xung quanh đều bị chấn động xuống, có cảm giác như sắp sụp xuống, anh áp chặt vào mặt tường lại cảm thấy bức tường phía sau thân chuyển động.
Lâm Thần xoay người, nhảy sang một bên, nhìn thấy bức tường kia, mới chậm rãi di chuyển, ngay sau đó xuất hiện một nơi khác.
Nơi đó với một mảng tối đen chỗ này có sự tương phản rõ rệt, mỗi một ngọn nến nơi đó đều cháy đặc biệt mãnh liệt, tỏa sáng rực rỡ ở nơi đó.
Chỗ ngay trung tâm nhất hiện ra một cỗ quan tài trong suốt, cỗ quan tài được đặt thẳng đứng, bên trong là một cô gái đồ đỏ tóc đen, đôi mắt nhắm nghiền, da trắng như tuyết, xinh đẹp đến nghẹt thở, cô ta bị ngâm ở trong nước, nói chính xác hơn chính là ngâm trong nước thước màu xanh nhạt.
Đây là một người đã chết, nhưng lại được bảo tồn tốt như vậy.
"Hì hì!"
Âm thanh làm người ta hoảng sợ lại vang lên, một chiếc áo choàng đen bay tới bên cạnh, đúng vậy, đó chỉ là một chiếc áo choàng đen.
Bên trong một người cũng không có, nhưng âm thanh phát ra từ đó.
"Hì hì!"
Áo choàng đen đột nhiên lướt đến, Lâm Thần cảm giác được một cỗ áp lực cực lớn, Lâm Thần vung dao găm thì cái áo choàng mới bay đi.
Xem ra thứ này e sợ con dao găm trong tay anh, con dao găm này thật đúng là đồ tốt, thần đợi gϊếŧ thần phật ngăn gϊếŧ phật, lẽ nào ẩn trong áo choàng đen ẩn chính là một linh thể?
Ôm ý định thử một lần, anh vung con dao găm của mình lại lần nữa xông lên.
Giống như anh suy nghĩ, áo choàng đen đó nhìn thấy con dao găm của anh thì giống như thấy quỷ vậy, đột nhiên lùi ra rất xa, lẩn quẩn bên cạnh cỗ quan tài đó, không muốn rời đi, nhưng cũng không dám tới gần.
Lâm Thần định đi đến cỗ quan tài đó thì áo choàng đen kia giống như chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì đó, thoáng cái vọt lên, trong miệng u u nức nở cũng không biết đang nói cái gì.
Anh vung con dao găm, áo choàng đen nhất thời không cẩn thận, một góc áo bị dao găm trực tiếp cắt đứt. Lâm Thần nhìn thấy nơi áo choàng không che kín được xuất hiện một làn khói xanh, cái này giống như hơi nước nhìn thấy mặt trời, tan biến ngay lập tức.
Quái vật này thực sự sống nhờ chiếc áo choàng đen này, nếu không có chiếc mũ đen này nó chắc chắn sẽ tan thành mây khói.
Lâm Thần liên tiếp xuất thủ, bên trong áo choàng đen đó phát ra tiếng khóc, trầm thấp khàn khàn, khóc đến cực điểm, âm thanh đó làm cho anh đau đầu vô cùng.
"Câm miệng!"
Lâm Thần bất đắc dĩ lấy tay che lỗ tai, cảm thấy màng nhĩ như bị chấn động vỡ nát.
Con dao găm chém ngang qua mặt tường, để lại từng nhát dấu vết, không biết có kích hoạt cơ quan nào không, chỉ nghe thấy xung quanh vang lên tiếng răng rắc.
Chiếc áo choàng đen bị anh cắt thành từng mảnh, con quái vật bên trong lập tức biến mất không dấu vết, như thể chưa từng xuất hiện trước đây.
Nhìn áo choàng đen phủ dưới sàn, Lâm Thần không đi qua mà đi thẳng về phía quan tài, cô gái trong quan tài vẻ mặt nhu hòa, lơ lửng trong nước, mái tóc đen nhánh tản trôi theo dòng nước.
Lâm Thần vươn tay sờ thủy tinh, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc lại vang lên, trong quan tài có một vết nứt.
Dọa đến anh lui về phía sau mấy bước, nhưng uy lực của cỗ quan tài thủy tinh giống như mạng nhện vậy, không thể ngăn cản nhưng chất lỏng bên trong lại không chảy ra ngoài, phải biết toàn bộ quan tài thủy tinh đã hoàn toàn vỡ vụn, mảnh vỡ bị chấn động tan tành, nhưng chất lỏng bên trong vẫn như cũ bao phủ toàn thân cô gái.
Nó dường như không phải là một chất lỏng, anh còn chưa kịp nghiên cứu được gì thì cô gái vốn dĩ không còn hơi thở vậy mà từ từ mở mắt ra, con ngươi xanh như băng lóe ra ánh sáng quỷ dị.
Thật lâu sau, ánh sáng mới từ từ mờ đi, Lâm Thần mới mở hai mắt nhắm nghiền, nhưng mở mắt nhìn lần nữa, nào có cô gái nào, ngay cả chất lỏng không dịch chuyển cũng không còn, trên mặt đất cũng không có ẩm ướt.
"Anh trai, cậu đang tìm tôi đó sao?"
Giọng nói lôi cuốn xen lẫn sự cám dỗ nhè nhẹ, âm thanh đó mềm mại hay đẹp đẽ, hoặc nũng nịu hoặc yếu ớt, mang theo sức quyến rũ vô tận, cho dù không nhìn thấy nhìn người thì giọng nói thôi cũng sẽ khiến người ta mềm nhũn đến tận xương cốt bên trong.
Cô gái đó đang trôi nổi trên cơ thể cô ta, chất lỏng đó theo cô ta di chuyển mà biến ảo khác nhau, trong nhất cử nhất động mềm mại xinh đẹp không thôi.
"Tôi bị kẹt ở đây lâu như vậy, cậu là người đầu tiên đến đây!”
Giọng nói cô ta thanh nhã kỳ ảo dễ nghe, giữa hơi thở đã đứng trước mặt anh: "Cậu đưa tôi ra khỏi đây đi, tôi sẽ cho cậu mọi thứ mà cậu muốn!”
Cô ấy giống như một tinh linh mị hoặc, không ngừng ưng thuận đưa ra những điều ước cho người khác.
Lâm Thần đến lúc đó mới quan sát thấy một điểm, mặc dù cô gái này đã rời khỏi quan tài thủy tinh nhưng chân của cô ta vẫn bị nước khóa chặt, phạm vi có thể hoạt động cũng chỉ thu hẹp ở trong căn phòng nhỏ này.
“Thực xin lỗi, tôi không có năng lực đó!” Lâm Thần không muốn tự gây phiền phức cho mình nên dứt khoát từ chối.
Cô gái không quan tâm, cả người giống như rắn nước, quấn lấy anh, rất mềm mại, trên cánh tay của anh cô ta hít một hơi: “Cậu bị thương rồi, tôi có thể giúp cậu gϊếŧ hết tất cả những người căn trở cậu.”
“Không cần làm phiền, thù của tôi tôi tự báo.” Nói không chừng giây trước cứu cô gái này thì giây tiếp theo đầu vào người anh mỗi cái một nơi rồi.
“Mang theo tôi đi, cậu sẽ không bị thiệt đâu.” Cô gái dẫn dắt từng bước, liếc nhìn chiếc nhẫn anh đang đeo trên tay, cười nói: “Chiếc nhẫn trên tay anh thật sự là đồ tốt.”
Nếu cô ta có thể ở trong đó thì thực sự có lợi đối với việc dưỡng thương của cô ta.
Việc cấp bách hiện tại chính là khiến tên nhãi này cam tâm tình nguyện dẫn cô ta đi ra, cũng cam tâm tình nguyện để cô ta ở trong chiếc nhẫn, dáng vẻ ngoan cố như vậy thật sự là một vấn đề khó khăn mà.
Chiếc nhẫn xuất hiện trên tay anh, đã chú định là một người không tầm thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.